Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15602
Chia sẻ:
- Tại sao?
Gia Hưng nhìn cô:
- Tôi ngồi được không?
Tường Lam mỉm cười:
- Anh ngồi đi. Anh vẫn chưa trả lời tôi?
Gia Hưng lấy từ trong túi quần những viên kẹo, anh đưa cho cô:
- Em ăn đi!
Tường Lam suýt bật cười. Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông thích ăn kẹo, cô lịch sự cầm lấy nhưng vẫn giữ trong tay. Gia Hưng thì bỏ một viên kẹo vào miệng. Tự nhiên cô liên tưởng cái cách Gia Hưng châm lửa đốt một điếu thuốc rồi chợt thấy buồn cười, cô hiểu anh sẽ không biết những thứ đó. Điềo đó tốt chứ không có hại gì.
- Sao anh không nói?
Gia Hưng nhìn mông lung chứ không nhìn cô:
- Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết là tôi không thích thôi.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh lạ thật, ai cũng thích được khen. Tôi cũng vậy.
Gia Hưng quay lại nhìn cô:
- Tôi không phải con nít.
Tường Lam nhìn sững anh. Một sự phản kháng gay gắt lần đầu tiên cô bắt gặp ở Gia Hưng, giọng nói có vẻ không hài lòng vì cách nói của cô.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi nói thật lòng đấy.
Gia Hưng im lặng. Anh đưa tay vuốt mặt mình. Một vết dơ trên má anh làm cô thoáng buồn cười:
- Áo anh đâu?
Gia Hưng nhìn cô rồi chỉ tay về phía cành cây:
- Đó.
Tường Lam nói nhẹ:
- Anh đem lại đây.
Gia Hưng ngoan ngoãn làm theo lời cô:
- Anh ngồi xuống đi.
Anh có vẻ ngạc nhiên không hiểu, Tường Lam lấy cái áo lau những vết dơ trên mặt anh. Cô cảm nhận Gia Hưng nhìn mình rất lâu, cái nhìn thật khác lạ, nó làm cô thoáng bối rối. Cô trao lại áo cho anh:
- Tay anh dơ đừng nên chạm vào mặt.
Gia Hưng nhìn bàn tay của mình rồi lại nhìn cô lần nữa:
- Cảm ơn em.
Tường Lam mỉm cười:
- Không có gì! Tôi phải về nhà mình một lát. Anh cũng nên vào nhà tắm rửa cho sạch sẽ đi. Người anh toàn bùn đất kìa.
Gia Hưng gật đầu:
- Chừng nào em về?
- Về nhà tôi hay về đây?
Gia Hưng mỉm cười.
- Về đây.
Tường Lam đứng lên:
- Tôi về nhà có công việc nên cũng không biết. Nhưng chắc chắn tối tôi sẽ có mặt ở đây.
Gia Hưng cũng bước theo cô:
- Em khỏi mang chìa khóa.
- Sao?
Anh mỉm cười thật trẻ con:
- Tôi sẽ mở cửa cho em.
Tường Lam cười nhỏ:
- Anh cũng dễ thương lắm. Từ nhỏ tôi đã thích có một đứa em, anh làm tôi có cảm giác đó.
Gia Hưng nhíu mày. Cô không biết anh phật ý hay không hiểu, nhưng anh chỉ im lặng chứ không nói gì thêm. Cô cũng không bận tâm lắm, hiện tại cô cần phải hỏi ý kiến ba mình về một số việc. Vừa vào phòng khách thì điện thoại reo, cô bước đến bắt máy:
- A lô!
- Chào em! Nhận ra giọng tôi chứ?
Là Hoàng Minh. Không thể tin anh ta dám xông xáo như vậy.
- Xin lổi, tôi không biết anh. Hôm nay chủ nhật, nếu có gì phiền anh ngày mai đến công ty.
Tiếng Hoàng Minh cười nhỏ:
- Tôi không tin em dể quên như vậy. Nhưng không sao. Tôi gọi đến là để được nghe giọng nói của em chứ không có lý do gì khác.
Tường Lam không hiểu sao mình lại không có cảm giác giận:
- Tôi không muốn có bất cứ sự hiểu lầm nào, anh nên tự trọng một chút.
- Lầm ở tôi hay là ở chồng em?
- Cả hai. Anh nên hiểu....
Nhưng Hoàng Minh đã ngắt lời cô:
- Tôi hiểu rất rõ cuộc hôn nhân của em. Nghe này Lam! Đó là một gánh nặng thật sự, sẽ đến một lúc nào đó em cũng phải buông ra thôi và lúc đó tôi hứa sẽ là người đầu tiên ở bên cạnh em.
- Anh thật trơ tráo khi nói điều gì đó. Tôi cúp đây!
Nói xong cô gác nhanh máy. Tường Lam nhận ra trái tim mình đang đập rất nhanh. Cô lắc mạnh đầu và đi nhanh về phòng, quên mất Gia Hưng đang đứng nhìn theo với cái nhìn u uẩn.
Hôm đó, cô ở nhà ba mẹ đến tối mới về, vừa mở cửa bước vào thì đã gặp Gia Hưng.
- Sao em không để tôi mở cửa?
Tường Lam mỉm cười:
- Như thế phiền lắm. Tôi tự mở cửa sẽ tốt hơn.
Đôi mắt Gia Hưng thoáng một nét buồn. Cô biết là anh đang giận dỗi:
- Anh ngồi đây lâu chưa?
Gia Hưng gật đầu:
- Ăn cơm xong là tôi ra đây.
Cô nhìn anh ta. Vậy thì quá lâu rồi, không ngờ Gia Hưng lại nhiệt tình với cô như vậy. Muốn về phòng nhưng lại không nỡ nên cô đành ngồi xuống bên cạnh anh gợi chuyện:
- Mai mốt anh không cần phải làm thế. Tôi lớn rồi nên không thể làm phiền mọi người.
- Tôi không có phiền. Chìa khóa em đâu?
Tường Lam đưa ra trước mặt thì Gia Hưng đã cầm lấy:
- Tôi sẽ giữ nó. Mỗi ngày tôi sẽ mở cửa cho em.
Cô thật sự ngỡ ngàng vì cách cư xử của anh ta. Hình như mỗi ngày Gia Hưng càng thay đổi hơn.
- Như thế thì....?
Anh ta chợt gắt lời cô:
- Mỗi ngày, tôi sẽ đợi đến chừng nào em về mới thôi. Em cứ đi lo công việc không sao cả.
- Hả!
Tường Lam tròn mắt nhìn anh:
- Anh có hiểu mình đang làm gì không?
Anh ta gật đầu không nói.
- Tôi không đồng ý! Anh trả chìa khóa lại cho tôi đi. Đừng trẻ con như thế!
Gia Hưng vẫn cầm chặt chìa khóa trong tay:
- Tôi thích mở cửa cho em. Tôi không ngủ được nếu em vẫn chưa về nhà.
Tường Lam buông tay xuống ngỡ ngàng khi nghe câu nói đó. Ánh mắt của Gia Hưng trongđêm tối thật sáng, nó không trẻ con mà chứa đựng cả sự dịu dàng.
- Anh nghĩ gì về tôi?
Cô hỏi mà nghe giọng mình thật lạ:
- Cô rất giống bác Hiền. Ông ấy rất tốt với tôi.
Tường Lam thở nhẹ, cô thầm trách mình đã lo xa. Đúng là cô đã thót cả tim khi nghĩ rằng Gia Hưng đã thay đổi và lúc nãy anh đã tỏ rõ quyền làm chồng của mình. Thôi, cứ để Gia Hưng muốn làm gì thì làm, trước sau gì anh cũng sẽ chán với trò chơi của mình. Cô không tin anh sẽ kiên nhẫn mở cửa cho cô mỗi ngày.
- Thôi được,, nếu anh muốn thì anh cứ giữ lấy.
Gia Hưng cười thật rạng rỡ. Tường Lam cũng cười theo. Nhìn anh như con nít vừa được quà vậy. Cô chợt chú ý đến cây đàn dựng bên cạnh ghế đá, cô hỏi với vẻ thú vị:
- Cây đàn của anh à?
Gia Hưng gật đầu.
- Anh cũng biết đàn sao?
- Biết. Bác Hiền dạy tôi mà.
Tường Lam đưa mắt nhìn anh, từ giọng nói và phong cách đếu rất đàn ông, chỉ có tâm hồn thì cứ như trẻ con.
- Anh đàn một bản đi.
Gia Hưng hớn hở cầm cây đàn lên nhìn cô:
- Em muốn nghe bài gì?
- Tùy anh. Anh cứ đàn bài nào mình thích.
Gia Hưng so dây và bắt đầu đàn, cô nhận ra ngay bài "Thương hoài ngàn năm", nhưng không ngờ Gia Hưng lại biết đàn bản nhạc này.
- Anh đàn rất hay. Thật đó.
Gia Hưng cười rạng rỡ:
- Tôi thích nhất bài này.
Tường Lam hơi buồn cười. Không biết anh có hiểu hết lời bài hát không?
- Tại sao?
- Vì đó là bài mà mẹ tôi thích.
Một cảm giác xót xa nhói cả tim Tường Lam. Cô nhìn anh dịu dàng:
- Anh còn nhớ cha mẹ mình không?
Gia Hưng gật đầu:
- Tôi có hình của họ. Ba mẹ tôi rất đẹp.
Tường Lam mỉm cười:
- Anh rất giống mẹ. Bác gái đẹp lắm.
Gia Hưng nhìn cô:
- Sao em gọi là bác? Là mẹ chứ?!
Tường Lam ngớ cả người, mặt cô thoáng đỏ. Gia Hưng không ngờ nghệch như cô nghĩ. Nếu anh thích nghi nhanh cuộc sống hiện tại và được dạy dỗ tốt, chắc chắn anh sẽ trở lại bình thường. Tự nhiên cô thấy lòng lo lắng bâng khuâng.
- Anh làm tôi ngạc nhiên lắm.
...