Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15603
Chia sẻ:
Gia Hưng nhìn cô như không hiểu. Tường Lam chợt đứng lên:
- Cũng khuya rồi, ta vào nhà thôi.
Gia Hưng đúng lên theo cô. Cả hai cùng bước lên lầu đẻ về phòng. Dừng lại trước cửa phòng cô, Hưng chợt gọi:
- Lam!
Tường Lam vừa định mở cửa, phải quay lại nhìn anh:
- Chúc Lam ngủ ngon.
Cô cũng mỉm cười khi anh đã bắt chước mình.
- Cảm ơn anh. Anh nhớ đóng cửa phòng trước khi ngủ nhé.
Gia Hưng gật đầu rồi lẳng lặng về phòng mình. Tường Lam đứng yên nhìn theo dáng của anh. Một ý nghĩ cứ dai dẳng trong cô từ sáng đến giờ, cô không hiểu mình có nên làm như vậy không?....
Tuần sau thì Tường Lam đi đến một quyết định dứt khoát, cô nhanh chóng tìm cho Gia Hưng một cô giáo. Anh sẽ được dạy dỗ một cách đàng hoàng, cô không đủ nhẩn tâm nhìn anh sống như thế. Cô nhận thấy Gia Hưng biết đọc và viết chữ rất đẹp. Vì vậy anh sẽ tiếp thu nhanh thôi.
Gia Hưng có vẻ ngỡ ngàng khi thấy cô dẫn về một người lạ và đến gặp anh.
- Đây là Ngân. Bắt đầu ngày mai chị ấy sẽ dạy anh học.
Gia Hưng như vẫn chưa hiểu:
- Cô ấy là ai?
Tường Lam mỉm cười cô nhận ra vẻ sững sờ của cô giáo trẻ:
- Là cô giáo của anh, anh phải nghe lời cô ấy, hiểu không? Cô ấy sẽ dạy anh giống như bác Hiền vậy.
Gia Hưng nhìn cô đăm đăm. Tường Lam liền nói:
- Thôi được rồi. Chị về đi. Ngày mai chị có thể đến dạy anh ấy.
- Vâng
Đợi chị ta đi xong, Tường Lam mới ngồi xuống đối diện với anh.
- Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi. Nghe lời tôi, anh phải học, còn nhiều điều anh cần phải biết lắm.
Gia Hưng nhìn cô đầy hoang mang:
- Nhưng cô ấy không giống em và bác Hiền, tôi không quen cô ta.
Tường Lam hiểu Gia Hưng không quen tiếp xúc với người lạ:
- Lúc đầu tôi và anh cũng không quen nhau, đúng không? Cô ấy rất tốt, hãy tin tôi.
Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống, cử chỉ phật ý giống như trẻ con.
- Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ rất buồn. Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh hiểu không?
Gia Hưng chợt ngước lên nhìn cô:
- Tôi sẽ không bao giờ làm em buồn. Tôi sẽ nghe lời em.
Tường Lam khẽ cười:
- Tốt lắm! Ngày mai anh sẽ bắt đầu học nhé.
Gia Hưng gật đầu không nói. Cô nhìn anh chợt nghe lòng nhẹ nhõm. Quyết định này cô vẫn chưa cho ba mình biết, cô hiểu ông sẽ phản đối hoặc ít nhất là đồng ý nhưng không phải thời gian này. Thời gian sau, cô cũng bận bù đầu vì công việc nên cũng không có thời gian để quan tâm đến Gia Hưng. Cô đi sớm về trễ rất thất thường nhưng anh lúc nào cũng kiên nhẫn mở cửa cho cô. Những lúc đó cô mệt quá và cũng không bận tâm lắm nên cả hai cũng không nói chuyện gì nhiều, phần vì công việc căng thẳng và hình như Gia Hưng cũng có gì đó thay đổi, anh có vẻ lặng lẽ hơn trước.
Hôm nay cô lại đi dự một buổi tiệc và lại gặp Hoàng Minh ở đó, cô không phủ nhận là mình bị xao động vì cách tấn công của anh ta. Khi Hoàng Minh bước về phía cô bằng những bước chân tự tin quen thuộc thì Tường Lam đã không cưỡng được ý muốn nhìn anh.
- Có thể nhảy với tôi một bản không?
Cái nhìn của mọi người làm cô không thể bất lịch sự từ chối được và hình như cô cũng không muốn thế. Hoàng Minh dìu nhẹ cô theo điệu nhạc.
- Một ước muốn quá lâu mới thực hiện được. Tôi luôn mong có em trong vòng tay thế này.
Tường Lam nghe tim mình đập mạnh, cô cố nói tự nhiên:
- Anh kiên nhẫn hơn tôi nghĩ, nhưng nếu bây giờ dừng lại cũng không quá muộn đâu.
Hoàng Minh cười nhẹ:
- Với em, tôi thật sự nghiêm túc. Tôi thừa nhận mình quen rất nhiều phụ nữ nhưng để có ý nghĩ về một gia đình thì đây là lần đầu tiên. Tôi thật lòng yêu em, Lam ạ.
Tường Lam hơi lặng người, một thoáng rung động và xao xuyến kỳ lạ, cô không nghĩ Hoàng Minh lại nói ra những lời này.
- Đừng đem hôn nhân của em ra làm vật cản giữa hai đứa, anh không phải thằng ngốc mà không hiểu. Anh không có ý xấu, anh không nói là bỏ rơi anh ta nhưng anh muốn cùng em chia sẻ gánh nặng đó.
Tường Lam ngước lên nhìn anh, đôi mắt Hoàng Minh đầy yêu thương.
- Anh ấy không như mọi người nghĩ đâu, rồi anh ấy sẽ trở lại bình thường. Tôi không muốn nghe những lời nói đó một lần nào nữa cả, xin anh nhớ cho.
Hoàng Minh hơi siết người cô:
- Anh xin lỗi. Nhưng anh ta không có khả năng làm chồng, anh ta không hiểu điều đó là thế nào đâu. Đừng tự lừa dối mình và làm khổanh, được không Lam?
Không ngờ Hoàng Minh hiểu rõ về cuộc sống của cô như vậy. Anh ta thật đáng sợ. Kể cả Gia Hưng, anh ta cũng biết rõ một cách tường tận. Bản nhạc kết thúc, cô vội rời khỏi vòng tay Hoàng Minh nhưng thật khó thoát khỏi anh ta. Hoàng Minh ngang nhiên theo cô về bàn, anh kéo ghế cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh, cử chỉ nhẹ nhàng như giữa họ không có chuyện gì xảy ra.
- Anh không hối hận nếu phải chờ đợi em đâu. Em sứ sống theo lương tâm của em, chỉ cần em hiểu tình cảm của anh chân thật là đủ.
- Tôi khuyên anh đừng nên hy vọng gì ở tôi.
Hoàng Minh cười nhẹ, anh không nói gì khi vài người bước đến bàn của họ. Suốt buổi tiệc, Hoàng Minh không có cơ hội riêng để nói chuyện với cô nhưng anh vẫn không rời cô dù là một bước. Anh ta đã tỏ ra công khai đeo đuổi cô, điều đó càng làm cô thấy khổ sở hơn. Dù sao cô cũng là gái đã có chồng, Hoàng Minh không nghĩ đến hay là cố ý làm như vậy?
Cuối buổi tiệc, khi cô bước về phía bãi xe thì gặp ông Kỳ đang đứng đợi. Ông nhìn cô với tia nhìn áp đảo:
- Cô cẩn thận đó! Đừng tưởng tôi không biết gì về âm mưu của gia đình cô. Tôi có thể để mất tài sản vào tay cô nhưng danh dự thì không. Nếu cô làm mất danh dự của cả dòng họ thì tôi không để yên cho cô đâu.
Tường Lam nhìn sự giận dữ của ông ta mà buồn cười:
- Chú nên nói điều đó với bản thân mình và cần mong sự tha thứ. Chú đã hưởng quá nhiều so với những gì mình có được.
Ông Kỳ tái mặt, căm phẫn:
- Con ranh kia! Tao không tha cho mày và gia đình mày đâu. Tao sẽ dạy cho thằng Hưng giành lại những gì của nó.
Tường Lam nhếch môi:
- Anh ấy đã được dạy quá nhiều từ một người chú như ông. Yên tâm đi, tôi chăm sóc anh ấy còn tốt hơn chú rất nhiều.
Ông Kỳ giận dữ đến không kềm được, ông ta định sấn tới nhưng đã bị một cánh tay giữ lại:
- Nếu mọi người biết được việc làm của ông thì ông không đứng vững như bây giờ đâu. Ông nên cảm ơn Tường Lam và gia đình cô ấy.
Ông Kỳ ngước mắt nhìn Hoàng Minh:
- Tụi bây đừng hòng cướp được tài sản của thằng Hưng. Tao sẽ chơi với tụi bây đến cùng.
Hoàng Minh hất tay ông ra:
- Đừng chọc giận tôi sẽ không có lợi cho ông đâu. Cẩn thận lời nói của mình đó!
Ông Kỳ giận dữ nhìn cả hai. Dù sao ông cũng hiểu rõ thế lực của Hoàng Minh, mọi người ai cũng ngán hắn, ông cũng không ngoại lệ. Không ngờ Tường Lam lại được hắn ta bảo vệ như vậy. Sắc đẹp đúng là một vũ khí lợi hại. Ông cười gằn vì ý nghĩ đó.
- Đừng để tôi bắt gặp sự tồi bại của cô, tôi thề sẽ không tha cho cô đâu.
Đợi ông ta đi xong, Hoàng Minh vội chặn cô lại khi thấy Tường Lam đã mở cửa xe.
- Anh không nghe ông ấy nói gì sao? Nếu tôi làm vậy, tôi cũng không tha thứ cho mình.
Hoàng Minh không nói gì, mạnh mẽ lẫn bất ngờ kéo cô vào người và cúi xuống hôn cô như không cho cô cư hội để phản kháng. Nụ hôn chiếm đoạt đầy đam mê. Thật lâu, anh mới buông cô ra:
- Anh đã nói là chờ đợi em. Chỉ cần chúng ta thành thật với nhau. Em có tình cảm với anh mà, đúng không?...