Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15607
Chia sẻ:
Tường Lam thoáng đỏ mặt. Có lẽ ông Hiền nói đúng, ông có thể đòi hỏi ở cô bất cứ điều gì trừ chuyện đó.
- Cảm ơn cô đã mang cậu Hưng về đây. Nơi này mới thật sự là nơi của cậu ấy.
Tường Lam ngưỡng mộ sự trung thành của ông:
- Bác yên tâm đi! Anh Hưng sẽ sống thật tốt ở đây. Nhưng còn một điều con muốn nói với bác, con chỉ cần hai người giúp việc thôi, không cần phảiđông thế này đâu.
Ông Hiền khẽ cười:
- Đó là quyền của cô mà. Được rồi, tôi sẽ để hai vợ chồng dì Tư ở đây với cô cậu.
- Thế cũng được. Cảm ơn bác.
Nói xong chuyện với ông Hiền, cô cảm thấy thật nhẹ nhàng. Ông luôn giữ đúng khoảng cách chủ tớ với cô, ông ta chỉ dám nhắc nhở chứ hoàn toàn không thể ép buộc được cô.
* * *
Tuần sau, cô mới bắt đầu đi làm. Cô đã báo cô thư ký đem tất cả sổ sách đến nhà cho cô xem qua, cô cần nắm rõ về tài chánh cũng như công việc trước khi đặt chân đến công ty làm việc.
Tối thì cô đã có một đống sổ sách và hồ sơ trên bàn. Cô thư ký thật chu đáo, cô ta đã đánh dấu sẵn những điều quan trọng và đáng ghi nhớ cho cô xem. Kể ra ông Kỳ cũng có công rất lớn gần hai mươi năm qua ông đã đem lợi về cho công ty không ít. Cô nghĩ mình nên ghi nhớ điều này. Dù sao ông ta cũng xứng đáng được hưởng những gì mình đã bỏ công ra. Cô sẽ không truy cứu những lỗ hổng mà ông đã để lại, cô hiểu đó là phần mà ông ta muốn bù đắp cho bản thân mình.
Cô đang chăm chú xem các số liệu thì có tiếng mở cửa phòng. Gia Hưng bước vào với vẻ rụt rè:
- Anh buồn ngủ rồi phải không? Có lẽ tôi nên sắp xếp cho mình một phòng làm việc.
- Không. Em cứ ở đây, tôi sẽ đi!
Tường Lam ngừng xem, cô quay lại nhình anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng mỉm cười với một chút ngây ngô:
- Tôi có phòng của tôi rồi. Tôi sẽ không ở đây nữa.
Tường Lam thầm hài lòng. Sau khi đã nói chuyện với ông Hiền, cô cũng định sắp xếp cho xong chuyện riêng của cô và anh, nhưng không ngờ Gia Hưng lại làm điều đó trước cả cô. Cô ngả người ra ghế, có vẻ mệt mỏi rồi nói:
- Anh thật sự muốn thế?
- Tôi thích một mình hơn.
Tường Lam gật đầu:
- Thường mỗi ngày anh làm gì?
Gia Hưng đứng yên, gương mặt đăm chiêu. Cô lặp lại:
- Buổi sáng anh thường làm gì?
- Không làm gì cả.
- Chiều và tối?
- Cũng vậy.
Tường Lam hơi bất ngờ trước câu trả lời của anh ta. Cô cười nhẹ. Không biết khai thác suy nghĩ của anh thế nào?
- Thế này nhé, tôi sẽ lên thời khóa biểu cho anh. Mỗi ngày, dù ai cũng phải có công việc của riêng mình.
Gia Hưng lắc đầu:
- Tôi cũng có công việc của tôi nhưng không giống em.
Tường Lam thầm buồn cười. Nói chuyện kiểu này không biết phải mất bao nhiêu thời gian nữa. Cô nói một cách dứt khoát:
- Tốt thôi! Tôi và anh đều có cuộc sống công việc của riêng mình. Từ nay, yêu cầu anh trước khi bước vào phòng nên gõ cửa và tôi cũng vậy, nếu chúng ta gần gặp nhau.
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu như có vẻ ngỡ ngàng. Tường Lam không để ý cái nhìn đó, cô muốn kết thúc cậu chuyện và quay về với công việc:
- Anh có thể về phòng mình rồi, hay anh cần lấy gì?
Gia Hưng ngần ngừ bước về phía tủ, cô thấy anh lôi một chiếc valy cũng khá lớn ra, không hiểu anh ta dựng gì trong đó mà nó có vẻ như rất nặng nề. Anh lặng lẽ xếp vài bộ đồ còn sót lại và kéo valy ra khỏi phòng cô không một lời chào. Tường Lam khẽ nhún vai. Sống với anh ta cũng không đến nỗi nặng nề lắm, chỉ có sự buồn chán vì không thể nói chuyện như một người bạn được.
Một tuần sau, Tường Lam đã bắt đầu cho công việc mới. Sự quy mô của công ty làm cô cứ ngỡ mình đang mơ, không thể tin có ngày cô được điều hành nó. Cô nhanh chóng làm quen với công việc và mọi người. Cô đặc biệt quan tâm đến Quốc Trung, người trợ lý của ông Kỳ. Qua nhiều lần tiếp xúc, cô nhận định đây sẽ là người mình cần nhất trong thời gian đầu làm quen với công việc. Anh ta đã tỏ rõ nặng lực của mình cho cô thấy và cô hiểu anh ta muốn chứng minh về vị trí mà mình đang nắm giữ. cô hoàn toành không có ý thay đổi nhân sự mới, nếu là người thực sự có tài thì điều đầu tiên là cô cần giữ lại. Cô cũng hiểu mình còn quá trẻ lại không kinh nghiệm thì lòng tin của họ đối với cô sẽ không tuyệt đối. Đây sẽ là thử thách và cũng là động lực để cô phấn đấu và chứng tỏ bản thân mình cho mọi người thấy.
Lúc đầu, cô phải nhờ vào sự trợ giúp của ba mình và sự nhiệt tình giúp đỡ của Quốc Trung. Cô thật sự yên tâm khi có anh ta bên cạnh. Nhìn vào đôi mắt của anh ta, cô hiểu mình đã có một vị trí nhất định. Đôi khi cô cũng phải thừa nhận sắc đẹp cũng là một sự thành công.
Hôm nay là lần đầu tiên cô đến dự một buổi tiệc với tư cách là chủ công ty Thiên Lộc. Ánh mắt của mọi người làm cô không bận tâm lắm đó là thái độ mà cô đã đoán trước, đa số họ đều nghĩ cô không đủ nặng lực và không tự lượng sức mình. Họ ganh tỵ ái ngại và cả thích thú. Quốc Trung bước đến trao cho cô ly rượu:
- Uống một ít, em sẽ thấy khoẻ hơn....Không say đâu!
Tường Lam mỉm cười, cô hớp một ngụm nhỏ và thấy thú vị vì vị ngọt và hơi nồng của nó.
- Rất ngon. Cám ơn anh.
Quốc Trung mỉm cười, rồi nhìn xung quanh:
- Đừng bận tâm đến họ, rồi thì họ cũng có cái nhìn khác về em, cũng như tôi đã đánh giá sai lầm lúc đầu vậy.
Tường Lam cười nhẹ:
- Đó là điều tất nhiên, nên tôi không quan tâm làm gì.
Quốc Trung nhìn cô hơi lâu:
- Tôi rất ngưỡng mộ em. Em rất tài giỏi.
Tường Lam xoay nhẹ ly rượu trong tay.
- Tôi thấy mình còn quá non nớt thì đúng hơn. Có những sự cố tôi thật sự bối rối vì không có kinh nghiệm nên tôi không biết phải giải quyết bằng cách nào. Nói tóm lại là tôi rất cảm ơn anh.
Quốc Trung nói tự tin:
- Chỉ cần một năm thôi, tôi bảo đảm em sẽ rất vững vàng mà không cần đến sự trợ giúp của một ai khác.
Tường Lam bước chậm rãi về phía bàn ngồi xuống, Quốc Trung cũng ngồi đối diện với cô:
- Anh ta là ai vậy?
Quốc Trung nhìn theo hướng mắt của cô:
- Hoàng Minh. Sao em lại hỏi thế?
Tường Lam nhướng mắt:
- Tôi nhận thấy sự ưu ái của mọi người đối với anh ta. Hoàng Minh? Hình như tôi đã từng nghe nhắc đến.
Quốc Trung gật đầu:
- Một nhân vật nổi tiếng cả trên thương trường lẫn tình trường. Anh ta là tổng giám đốc công ty An Bình.
Tường Lam nhẹ cười và không hỏi gì thêm. Một lúc sau, thì ông Phước, chủ nhân buổi tiệc đến gặp cô, cả hai trao đổi một lúc lâu. Cuối cùng ông ta hồ hởi nói:
- Rất mong chúng ta sẽ hợp tác dài lâu. Tuy mới lần đầu tiếp xúc nhưng tôi rất tin ở cô.
Tường Lam mỉm cười lịch sự:
- Tôi cũng mong vậy. Cảm ơn ông.
Đợi ông ta đi xong, cô định gọi người bồi bàn đổi lynước khác thì một ly nước trái cây đã ở trước mặt cô. Tường Lam quay qua, đôi mắt thoáng tia ngạc nhiên khi nhận ra Hoàng Minh:
- Mời cô.
Tường Lam mỉm cười nhẹ:
- Cảm ơn anh.
Hoàng Minh tự nhiên ngồi xuống bàn:
- Tôi nghĩ chúng ta không cần phải giới thiệu về nhau, đúng không?
Tường Lam nhìn thái độ tự tin có phần kiêu ngạo của anh ta rồi cười nhẹ:
- Có lẽ vậy! Tôi cũng vừa mới biết về anh qua một người bạn.
Hoàng Minh hơi cười:
- Tôi cũng không lạ gì Quốc Trung. Anh ta luông biết rất rõ về tôi....