Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15599
Chia sẻ:
Tường Lam hơi nhắm mắt, cô nghe môi mình vẫn còn hương vị ngọt lẫn xao xuyến.
- Trả lời anh đi, Tường Lam!
- Em xin lỗi, em không thể trả lời điều đó trong lúc này.
Đôi mắt Hoàng Minh thoáng nét gì đó, anh chợt mỉm cười dịu dàng:
- Anh sẽ đợi. Chỉ cần em không từ chối là anh hạnh phúc rồi.
Tường Lam ngước lên nhìn anh, cô cảm động vì thấy vẻ hân hoan trên gương mặt anh.
- Chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Em sẽ trả lời anh khi mọi chuyện của em kết thúc như mong muốn.
Hoàng Minh định nắm tay cô, nhưng Tường Lam đã rụt lại. Anh khẽ cười với vẻ mặt không vui:
- Em cứng rắn lắm nhưng anh lại yêu điều ấy ở em. Anh sẽ đợi nhưng đừng quá lâu nhé Lam. Nếu chỉ nhìn em mà không được đến gần, anh sẽ không chịu nổi đâu.
Tường Lam thầm buồn cười nhưng nghe nao cả lòng khi nghe anh nói. Cô hiểu mình đã bị đánh gục vì một người đàn ông như Hoàng Minh.
Sáng hôm sau, cô thức dậy trễ. Khi cô ra khỏi phòng định đến công ty thì nghe loáng thoáng tiếng Ngâng giảng bài, cô chợt nhớ hôm nay Gia Hưng có giờ học. Cô bước nhẹ qua phòng bên cạnh. Gia Hưng đang ngồi ngoan ngoãn và nghe Ngân giảng bài một cách chăm chú. Cô đứng yên nhìn anh, không biết anh đã tiến bộ đến đâu rồi. Nhận ra sự có mặt của cô, Ngân liền dừng lại:
- Lam vẫn chưa đi làm sao?
Tường Lam mỉm cười bước vào:
- Hôm nay tôi đi làm muộn. Anh Hưng học tốt chứ?
Ngân mỉm cười gật đầu:
- Anh ấy chăm học lắm. Lam không thấy anh ấy tiến bộ sao?
- Có lẽ tôi sẽ biết điều đó vào tối nay. Tôi thật sự không có thời gian rảnh.
Ngân mỉm cười không nói gì, Gia Hưng nhìn cả hai một cách im lìm. Tường Lam nhận ra vẻ khác lạ đó nhưng cô không thể nán lại lâu hơn, tối nay cô sẽ nói chuyện với anh.
- Tôi phải đi đây, hai người học tiếp đi. Cố gắng nhé anh Hưng!
Gia Hưng gật đầu chứ không nói gì, thái độ của anh làm cô thoáng suy nghĩ. Vừa lặng lẽ vừa chững chạc hơn trước rất nhiều.
Hôm đó Tường Lam lại về thật khuya, người mở cổng cho cô vẫn là Gia Hưng. Hôm nay cô cố ý quan sát thái độ của anh, thường khi được mở cỗng, cô nói vài câu là liền đi nhanh về phòng. Cô bước xuống xe và nhìn Gia Hưng khóa cổng, khi anh quay lại thì có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô vẫn còn đứng đó.
- Sao em không vào nhà?
Tường Lam bước về phía băng đá ngồi xuống:
- Lâu rồi chúng ta không nói chuyện với nhau. Anh ngồi xuống đi.
Gia Hưng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Anh học tốt không?
Anh gật đầu không nói, cử chỉ thật khó bắt chuyện, cô không hiểu anh đang suy nghĩ gì nữa.
- Tôi nhận ra anh khác trước rất nhiều. Ý tôi nói là anh ít nói hơn lúc trước.
Gia Hưng nhìn cô trầm giọng:
- Em cứ nói đi, đừng lặp lại. Tôi hiểu mà.
Đó cũng làm một sự thay đổi, cách nói chuyện có vẻ chững chạc hơn rất nhiều. Cô nhìn anh như quan sát:
- Anh thích nhất môn gì?
Gia Hưng nhìn mông lung vào khoảng tối trước mặt:
- Tôi thích đi ra ngoài.
Tường Lam ngỡ ngàng như không tin, cô lặp lại:
- Anh nói gì?
- Tôi không muốn ở nhà. Tôi đã được ra ngoài với Ngân mấy lần. Tôi thích nhìn mọi người.
Tường Lam tưởng mình nghe lầm. Thì ra Ngân đã đưa Gia Hưng đi chơi ở bên ngoài, có lẽ Ngân đã nhạy cảm nhận ra nguyên nhân khờ khạo của Gia Hưng. Cô cóquá ích kỷ không khi không muốn điều đó. Sự hiểu biết nhanh chóng của Gia Hưng làm cô thật sự lo lắng. Ngày mai cô sẽ làm rõ chuyện này với Ngân, cô không thể chấp nhận sự qua mặt đó, dù thật sự điều đó tốt cho Gia Hưng. Cô hỏi như đo lường:
- Anh thấy mọi người thế nào?
Gia Hưng hơi cúi đầu nhìn xuống:
- Tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Tôi không bằng một đứa trẻ ngoài đường.
Tường Lam nhói cả tim. Cô hiểu Gia Hưng đã bắt đầu nhận thức và suy nghĩ khi so sánh mọi việc lại với nhau. Anh sẽ nhận ra khiếm khuyết nơi mình và sẽ biết hoài nghi với tất cả mọi chuyện.
- Anh đã hiểu lý do vì sao tôi muốn anh học chứ?
Gia Hưng gật đầu.
- Tôi rất chăm học. Em cũng nghe Ngân nói rồi mà.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô hơi nhắm mắt khi nói:
- Tôi không muốn anh ra ngoài. Tôi muốn anh ở nhà học hơn, học xong thì ra ngoài cũng không muộn. Tôi không muốn anh bỏ bê việc học mà đi chơi như vậy. Anh hứa đi!
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn làm cô không dám đối diện anh, cô nghe giọng mình thật khó khăn:
- Anh hiểu tôi nói chứ? Anh không muốn tôi buồn, đúng không?
Gia Hưng gật đầu, nhẹ giọng:
- Tôi sẽ nghe lời em.
Tường Lam quay nhìn nơi khác, cô không chịu nổi cảm giác ray rứt khi nhìn anh:
- Tôi xin lỗi.
Gia Hưng ngạc nhiên nhìn cô như không hiểu, nhưng Tường Lam không quan tâm cử chỉ đó. Cô cảm thấy nhẹ lòng khi nói ra được câu ấy, và biết rằng Gia Hưng chưa chắc đã hiểu ý nghĩa của nó.
- Em không thích tôi, đúng không?
Tường Lam sững sờ nhìn anh. Cô chưa biết phải nói gì thì anh đã nói tiếp:
- Em không thương tôi như bác Hiền, không lo lắng, vui vẻ với tôi như Ngân. Tôi có làm điều gì sai không?
Tường Lam thở nhẹ. Lại là sự so sánh trẻ con! Cô biết anh rất thích được cô quan tâm, tâm lý đó như một đứa trẻ muốn được thương yêu vậy.
- Không phải! Tôi đối với anh giống như bác Hiền vậy và cả Ngân nữa, nhưng tôi không có thời gian rảnh như họ. Anh cũng biết tôi phải làm việc mà.
Gia Hưng nhìn cô như ẩn giấu sự buồn phiền:
- Tôi sẽ nghe lời em tất cả, miễn sao em đừng ghét tôi.
Tường Lam thấy xót xa, cô cố mỉm cười nhìn anh:
- Tôi không bao giờ ghét anh cả. Hãy tin tôi!
Cô vừa dứt câu thì Gia Hưng đã quay qua hôn mạnh vào má cô. Tường Lam ngỡ ngàng không kịp phản ứng, không ngờ anh dám có cử chỉ đó với cô. Gương mặt anh thật hớn hở:
- Em giống như mẹ tôi vậy. Đẹp và rất thương tôi.
Tường Lam than thầm trong bụng. Có lẽ Gia Hưng không hiểu những cử chỉ thân mật không nên có giữa hai người khác phái. Nếu anh cứ vô tư thể hiện tình cảm thế này thì thật khổ cho cô. Cô chợt nghiêm mặt:
- Tôi không cho phép anh làm như thế nữa, anh không được có cử chỉ đó. Nếu không, tôi sẽ giận anh luôn.
Gia Hưng nhìn cô có vẻ hoang mang, gương mặt chợt buồn bã hẳn. Tường Lam nói lành lạnh:
- Anh nghe tôi nói không?
Gia Hưng nhẹ gật đầu. Tự nhiên cô thấy buồn cười khi nhớ ra từ nãy giờ cách nói chuyện của cô đúng là giống mẹ anh thật.
- Khuya rồi! Vào nhà thôi!
Cô đứng lên nhưng Gia Hưng vẫn ngồi yên đó.
- Anh sao vậy?
Anh nói mà không nhìn cô:
- Em vào trước đi, lát tôi sẽ vào sau.
Cô nhìn thoáng qua anh rồi nói:
- Đừng thức khuya quá nhé.
Nói rồi, cô bước nhanh vào nhà. Về phòng, vừa ngồi xuống giường thì điện thoại reo, màn hình hiện lên số máy của Hoàng Minh. Cô nhẹ nhàng mở máy:
- A lô.
- Em đang làm gì vậy?
Tường Lam mỉm cười bước về phía cửa sổ:
- Đang chuẩn bị ngủ thì anh gọi đến.
Tiếng Hoàng Minh nồng nàn:
- Anh nhớ em quá. Anh không ngủ được nếu chưa nghe giọng nói của em.
Tường Lam nghe nao nao, cô nhẹ giọng:
- Anh đừng nói như thế nữa, được không?
- Em sợ mình bị lung lạc à?
Tường Lam đưa mắt nhìn xuống phía dưới cổng, Gia Hưng vẫn còn ngồi đó, trên tay là cây đàn, anh đã bắt đầu dạo bài "Thương hoài ngàn năm" quen thuộc. Trong đêm khuya tiếng đàn vút cao và thật buồn....