Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15563
Chia sẻ:
Tường Lam chớp mắt, cô hơi quay nhìn nơi khác:
- Đừng có mạnh mẽ nữa Lam, tình cảm chứ không phải công việ mà mày cáo thể giải quyết bằng lý trí. Tao muốn nhìn mày khóc hơn, yếu đuối thật sự kìa. Như thê,1 tao mới thấy mày xem tao là bạn thân của mày.
Tường Lam nhìn bạn. Giờ phút này cô biết mình không đủ bản lĩnh để che đậy taamt rạng đau khỏ, đau khổ hơn những gì cô đã tưởng tượng.
- Tao rất tin trên đời có luật trả vay. Tao đang trả giá cho những gì mình đã làm phải không Thanh?
Nhã Thanh nhìn bạn xót xa. Cô đã mơ hồ đoán được nhưng đúng là có hơi bàng hoàng khi biết được sự thật. Tường Lam yêu anh Hưng. Đúng là tình yêu thật không đơn giản chút nào, đôi lúc khiến chính người trong cuộc cũng không thể tin được.
- Hôm qua bác Hưng đến nhà chơi, bác ấy nói chị Duyên mướn kết hôn. Tao cũng bị bất ngờ vì không nghĩ hai người đó lại tiến triển nhanh đến vậy.
Tường Lam hít thở thật sâu, cô đưa tay lau vội giọt nước mắt còn đọng trên má:
- Có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Tao không tin mình không thể vượt qua.
Nhã Thanh nắmt tay bạn. Cô hiểu lời nói chỉ là đẻ tự trấn an, chứ nếu quên được một người dễ dàng thì cô đã quên được từ lâu rồi. Nhưng với Tường Lam, một khi đã yêu thật sự, cô sợ sẽ càng trở nên khó khăn hơn khi nói muốn bắt đầu lại từ đầu.
- Đùng cố gắng để quên một người, như thế sẽ càng làm mày đau khổ hơn. Hãy đón nhận một cách tự nhiên sự đau đớn đến với mình. Thời gian rồi thì cũng sẽ nguôi ngoai mọi thứ. Đôi lúc mày đã quên rồi mà cũng không nhận ra đấy.
Tường Lam chợt cười nhẹ:
- Kinh nghiệm quá vậy nhỏ. Mày cũng có cái để tao học hỏi lắm.
Nhã Thanh bật cười nhỏ:
- Ừ! Hôm nay tao mới thấy mày còn ngờ nghệch hơn tao tưởng nhiều. Tao nhận được những bài học quý giá từ những kinh nghiệm đau thương đấy. Tường Lam mỉm cười. Nhã Thanh vui vẻ nhưng lại sống rất nội tâm, nó thường có cái nhìn rất sâu sắc đối với mọi việc, nhất là tình cảm.
- Nếu nói một cách thực tế như mày từng nói, thì Hoàng Minh xứng đáng để mày suy nghĩ đó.
Tường Lam bình thản lắc đầu:
- Có thể với người khác nhưng không thể là Hoàng Minh. Một khi đã xác định rõ ràng là không yêu thì mãi mãi sẽ là như vậy. Tao sẽ không bao giờ sống khác lòng mình đâu.
Nhã Thanh nhìn bạn. Đó cũng là một trong những tính cách cô nể phục ổ đứa bạn thân của mình. Lúc nào Tường Lam cũng rất dứt khoát và rõ ràng, nó khong bảo giờ mập mờ hay mơ hồ một việc gì đó.
Tự nhiên cô liên tưởng đến Gia Hưng, tính cách của anh nếu hai người yêu nhau không biết anh có đủ bản lĩnh để khống chế tính cách mạnh mẽ của Tường Lam không? Trái tim đứa con gái nào cũng yếu đuối, nãy giờ cô nhận thấy Tường Lam cũng không ngoại lệ. Có bao giờ cô thấy nhỏ Lam khóc đâu, vậy mà hôm nay sự yếu đuối đó lại phát sinh từ Gia Hưng. Đúng là tình yêu thật diệu kỳ.
Gia Hưng hối hả chạy vào cổng bệnh viện. Anh mới từ Nha Trang về khi hay tin bác Hiền ic Hiền bị tai nạn đã được đưa vào thành phố. Tù xa, anh đã nhận ra dáng vẻ hớt hải của dì Tư. Gia Hưng bước nhanh đến bên bà:
- Tình trạng bác Hiền ra sao rồi dì?
Dì Tư mừng rỡ khi thấy anh:
- Đang ở phòng hồi sứ,c sức khoẻ vẫn chưa ổn định. Sao cậu về trễ thế?
Gia Hưng hỏi nhanh:
- Vẫn còn trong tình trạng nguy hiểm sao?
Dì Tư thở dài:
- Dì cũng không rõ lắm, chỉ nghe cô Lam nói đã tạm ổn nhưng phải chờ thời gian theo dõi nữa.
Gia Hưng vội bước đến phòng hồi sức khi thấy một bác sĩ bước ra, anh hỏi nhưng ông ta cứ trả lời qua loa. Lần đầu tiên anh phải thừa nhận sự không quen biêt là một thiệt thòi thế nào. Anh cay đắng khi nghĩ đến Tường Lam, có lẽ sự có mặt của cô sẽ giúp ích được cho bác Hiền nhiều hơn là sự quan tâm lo lắng đến cháy lòng của anh. Gia Hưng bước về phía băng đá ngồi xuống rồi nhìn dì Tư đang đứng loay hoay không biết làm gì:
- Dì về đi, ở đây có con rồi! Đêm nay con sẽ ở lại bệnh viện.
Dì Tư liền xua tay:
- Không được đâu, con mới về cũng mệt rồi. Để dì kêu ông Tư vào.
Nhưng Gia Hưng cương quyết khoát tay:
- Con không sao! Chỉ cần một người ở lại được rồi, ở đây nhiều cũng không giúp được gì.
Dì Tư nhìn anh lưỡng lự, nhưng bà biết sẽ không lay chuyển được Gia Hưng nên đành nói:
- Vậy cậu ở lại nhé! Cậu có cần gì nữa không? Hay tôi mang mền gối vào cho cậu?
Gia Hưng liền xua tay:
- Không cần đâu, như thế lu bu lắm! Con tự lo cho mình được mà. Dì yên tâm về đi!
Dì Tư thở dài rồi quay người ra về, nhưng được vài bước thì Gia Hưng đã gọi lại:
- Khoan đã dì!
Dì Tư liền quay lại:
- Có gì không cậu?
- Dì có nghe Tường Lam nói nhờ cậy bác sĩ nào ở đây không?
Dì Tư lắc đầu:
- Cô Lam không có nói.Hôm qua nay mọi việc đều do cô ấy lo và sắp xếp cả, chứ tôi và ông Tư thì đâu biết gì, cũng đâu có quen ai trong này.
Gia Hưng gật đầu:
- Vậy thôi dì về đi.
Dì Tư cố dặn dò thêm lần nữa:
- Nếu có gì cần, cậu nhớ gọi điện về nhà nhé.
Đợi dì Từ đi xong, anh mới lấy điếu thuốc rồi bật quẹt châm lửa, nhìn những vòng khói tròn do mình cố ý tạo ra mà đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Nếu bản thân gặp khó khăn anh co thể tự mình vượt qua. Nhưng những người thân gặp bất trắc thì anh mới hiểu mình vẫn chưa đủ khả năng để giúp đõ hay bảo vệ họ. Và để chấp nhận được điều đó thì thật khó khăn đối với một người đàn ông.
Hút chưa đầy nửa điếu thuốc thì anh đã dụi tắt, anh bước về phía hành lang nhìn vào khảng sân phía dưới bệnh viện. Trời đã xế chiều. Đã quay ngày thứ hai mà tình trạng của bác Hiền vẫn chưa có gì khả quan, anh rât muốn gọi điện cho Tường Lam để hỏi rõ tình trạng của ông nhưng vẫn còn do dự. Cuối cùng không thể làm khác, anh đành bấm máy để gọi cho cô:
- A lô.
- Tôi, Gia Hưng đây. Tôi muốn hỏi em về tình trạng của bác Hiền, bác sĩ nói thế nào vậy?
Tiếng Tường Lam trong trẻo:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Bệnh viện. Tôi đã nghe dì Tư kể lại. Cảm ơn em về tất cả mọi chuyện.
- Tôi đang trên đường vào bệnh viện. Chúng ta gặp nhau rồi hãy nói. Nhưng nói thật, tôi không muốn nghe lời cảm ơn, tôi đã xem đó như là bổn phận của mình rồi.
Nói xong, cô đã tắt máy. Gia Hưng nhướng mắt rồi cất điện thọai vào túi. Cách nói chuyện đúng là không thể lầm lẫn được, lúc nào cũng cho người khác có cảm giác một chút uy quyền trong đó.
Không lâu sau thì cô đã vào đến. Gia Hưng ngồi yên trên băng đá nhìn cô chứ không nói gì.
- Anh đã gặp bác sĩ chưa?
- Họ nói rất qua loa, tôi cần một câu trả lời chính xác kìa.
Tường Lam hơi cười:
- Không ai dám khẳng định chắc chắn đâu. Họ không muốn làm người nhà hoang mang thôi. Khi tình trạng của bác Hiền thật sự ổn định thì chính họ sẽ đến thông báo với anh mà, không cần anh phải hỏi đâu.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Cách nói thật khó chấp nhận.
- Anh mới vào bệnh viện lần đầu, đúng không?
Một thoáng bối rối qua rất nhanh rong đôi măt anh:
- Dù thế nào tôi cũng muốn biết sự thật về tình trạng của bác ấy.
Tường Lam ngồi xuống cạnh anh, khẽ cười:
- Tôi đùa thôi, anh đừng căng thẳng quá! Bác Hiền không sao đâu, vì sức khoẻ bác hơi yếu nên phải nằm ở phòng hồi sức. Có lẽ nay mai sẽ ra ngoài thôi....