Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15566
Chia sẻ:
- Chuyện có gì đâu. Em lấy gương nhìn mặt mình xem. Đỏ mặt đến thế là cùng.
Nhã Thanh thật sự bị lúng túng, lần đầu tiên cô không tự chủ trước người khác. Quốc Trung thật đáng ghét, anh ta nói mà không hề nghĩ đến cảm giác của người khác.
- Anh luôn thích dồn người khác vào chân tường thì phải.
Quốc Trung bật cười, anh quay sang cô, nheo nheo mắt:
- Em nói đúng nhưng không đúng vào trường hợp này. Điều tôi muốn là chúng ta sẽ là bạn và toi xem em như Tường lam vậy.
Nhã Thanh dài giọng:
- Dù thế nào, tôi cũng ghi nhớ sự nhiệt tình của anh.
Quốc Trung mỉm cười:
- Tôi thật lòng chứ không phải vì xã giao đâu. Em không nên khách sáo như vậy, tôi sẽ buồn đấy.
Nhã Thanh còn thấy một chút buồn cười vì cách nói chuyện của cả cô và anh nhưng cô chỉ im lặng chứ không nói gì thêm. Vì cô hiểu rất rõ cách này là an toàn nhất trước một gã đàn ông sắc sảo như Quốc Trung. Một lúc sau thì anh đã dừng xe trước quán cà phê. Cô đứng yên nhìn Quốc Trung tỏ ra vô cùng lịch sự, anh dẫn chiếc xe đến trao tận tay cô:
- Tôi nghĩ mình đã xong nhiệm vụ. Có đáng nhận một lời cảm ơn từ em không?
Nhã Thanh liền mỉm cười:
- Cảm ơn anh.
Quốc Trung nheo mắt:
- Tôi có việc phải đi rồi. Nếu không, tôi rất muốn mời em dùng cơm. Hẹn dịp khác nhé, cô bé.
Nói xong anh nheo mắt mỉm cười thật điệu nghệ rồi mới bước về phía xe của mình. Nhã Thanh nhìn theo thầm buồn cười. Phải thừa nhận Quốc Trung không thể làm cho người khác nhàm chán được, cách nói chuyện của anh dí dỏm và rất thẳng thắn.
Tối hôm sau thì cô đến nhà Tường Lam, không quên mang theo chiếc áo khoác của Quốc Trung, cô muốn gửi trả lại anh càng sớm càng tốt, cô không muốn cứ mang cảm giác nợ người khác, dù chỉ là cái nhỏ nhặt nhất.
Tường Lam bước ra mở cửa phòng, thấy bạn, cô cười tủm tỉm:
- Đi đâu vậy?
Nhã Thanh lườm bạn sắc lém:
- Nói chuyện thấy ghét! Đến hỏi tội mày chứ gì!
Tường Lam tỉnh bơ bước về phía bàn làm việc, cô xem tiếp các số liệu trên màn hình rồi hỏi:
- Tội gì?
Nhã Thanh ấm ức bước đến dựa cạnh bàn.
- Sao mày lại nói là tao...ghét anh ta.
Tường Lam thản nhiên nói:
- Tao nói thế bao giờ? Tao chỉ nói anh ấy không nên gọi mày là bé con...
Nhã Thanh vỗi vai bạn:
- Mày....
Tường Lam tắt máy rồi ngước lên nhìn bạn:
- Anh Trung còn xưng hô như thế nữa không?
Nhã Thanh giận dỗi quay mặt chỗ khác.
- Không.
Tường Lam nhún vai đứng lên bước về phía giường:
- Thế thì được rồi! Vậy mà còn giận cái gì?
Nhã Thanh hình như hết chịu nổi, cô nhào tới nhéo vào hông bạn:
- Con quỷ! Mày hiểu tao nói gì mà. Mày có biết tao quê thế nào không?
Tường Lam bật cười:
- Tao chỉ muốn nói chuyện tốt đẹp thôi. Chỉ có tao mới giúp hai người hiểu nhau hơn.
Nhã Thanh trợn mắt:
- Mày nói cái gì vậy?
- Tao thấy anh Trung không dửng dưng với mày. Không phải tự nhiên mà tao nói. Là do anh ấy hỏi thôi.
Nhã Thanh chấp chới mắt, không hiểu sao lại thấy xốn xang:
- Stop được rồi. Tao không nói lại mày đâu.
Tường Lam khẽ cười, cô nhìn bạn tủm tỉm:
- Nói thật lòng nha.
Nhã Thanh nhìn cô cảnh giác:
- Gì nữa?
Gương mặt Tường Lam thoắt nghiêm chỉnh:
- Tuấn không hợp với mày đâu, tính cách hai người quá khác xa nhau. Mày cầm một người bản lĩnh và mạnh mẽ hơn nhiều.
Nhã Thanh thoáng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Tường Lam đề cập đến chuyện riêng tư của cô. Dù cả hai chơi thân nhưng chỉ có cô là hay chí choé mọi chuyện. Còn Tường Lam rất kín đáo và không thích xen vào chuyện của người khác.
- Tao hiểu điều đó chứ. Nhưng tình cảm không phải mày muốn là được. Có lẽ tao không bản lĩnh như mày.
Vẻ mặt Tường Lam thoáng xa vắng. Nếu bản lĩnh thì cô đã không sống trong sự đau khổ triền miên. Cô đã phải tự nhắc nhở mình từng phút giây là mọi chuyện đã kết thúc.
- Đừng bỏ qua cơ hội đến với mình. Tao muốn mày nắm bắt nó, cứ xem như cho bản thân thêm một sự chọn lựa nữa.
Nhã Thanh hoàn toàn bất ngờ. Hôm nay nghe được những lời này từ Tường Lam thật có hơi ngỡ ngàng. Cô hiểu nó đang nói rất thật. Cô có cảm giác Tường Lam đang gặp chuyện gì đó, và đó cũng chính là nguyên nhân làm nó thay đổi.
- Vậy còn mày, có quá nhiều sự lựa chọn phải không? Tao thấy mày có chút thay đổi.
Tường Lam nhẹ cười:
- Thay đổi theo hướng tốt hay xấu?
Nhã Thanh cũng cười theo, cô làm ra vẻ suy nghĩ:
- Tao không biết nhưng có một điều tao chắc chắn, khi đã thấy sự yêu thì trái tim đứa con gái nào cũng mềm yếu như nhau thôi. Tình cảm không phải là cái dễ khống chế đâu.
Nói xong, cô liền nhìn đăm đăm vào Tường Lam:
- Mày và anh Minh đến đâu rồi?
Tường Lam nhẹ cười. Hình như mối quan hệ này được mọi người biết nhiều hơn cô nghĩ, đến nỗi cô thấy chán ngán lẫn buồn cười mỗi lần nghe nhắc đến.
- Mọi chuyện đã kết thúc. Tao không quan tâm nữa.
Nhã Thanh nhấn giọng:
- Không muốn quan tâm hay không còn quan tâm?
Cô mỉm cười buông gọn:
- Không quan tâm!
Nhã Thanh nhìn cô một lúc, rồi nói:
- Tao không hiểu thật đó. Nói đúng hơn là không hiểu nổi mày. Lúc trước, không phải mày chờ đợi để có được ngày hôm nay sao? Bây giờ sao nói nghe dễ dàng vậy?
Tường Lam cay đắng nhận ra, chính cô là người tự gây đau khổ cho mình, cô đã sống bằng những ảo tưởng hoàn hảo tốt đẹp mà không nghĩ tình yêu cũng có thể đến từ những điều bình thường nhất.
- Tao không yêu anh Minh. Câu nói này có thể giả thích tất cả rồi chứ?
Nhã Thanh nhìn cô đăm đăm:
- Mày nhận ra điềuđó từ lúc nào?
Tường Lam nhìn bạn, Thanh nhún vai cười cười:
- Mày có quyền không trả lời nhưng tao thì không thể không hỏi.
Tường Lam nhìn bạn, Thanh nhún vai cười cười:
- Mày có quyền không trả lời nhưng tao thì không thể không hỏi.
Tường Lam ngả người dựa vào thành giường, ôm chiếc gối vào lòng:
- Mọi chuyện đã qua tao không muốn nhắc nữa. Hiện tại công việc vẫn là cái quan trọng nhất đối với tao.
Nhã Thanh nằm dài xuống giường bên cạnh cô:
- Hỏi thật nhé! Mày không có chút tình cảm nào với anh Hưng sao?
Tường Lam thoáng bối rối. Không ngờ nhỏ Thanh cũng nhạy cảm, cô không biết là nó vô tình hay cố ý gợi chuyện nữa.
- Tò mò....quá đáng rồi đó nhỏ?
Nhã Thanh cười khì:
- Tao quan tâm bạn bè thôi. Mày biết không? Hình như anh Hưng và chị Duyên sắp đám cưới đó.
Tường Lam thoáng lặng người. Một cảm giác đau đớn lẫn choáng váng cuộn cả lòng. Dù đã đoán trước rồi cũng sẽ có ngày này nhưng sao cô vẫn không đủ bình tĩnh để đón nhận. Tất cả ước mơ như vừa sụp đổ trong tâm hồn, một cái gì đó như vừa cứa nát trái tim.
- Mày sao vậy?
Cô nói một cách rời rạc:
- Không có gì! Đừng nói chuyện tao nữa! Nói về mày đi!
Những Nhã Thanh có vẻ chú ý, nó chống tay ngồi dậy nhìn cô:
- Mày đang nghĩ gì vậy? Nói thật đi, nghe tin này mày vui hay buồn?
- Điên khùng! Chuyện đó thì liên quan gì đến tao.
Nhã Thanh vẫn không rời mắt khỏi gương mặt cô:
- Tao phát hiện mày kỳ lạ từ lâu rồi, hay nói đúng hơn là từ khi chia tay với anh Hưng. Mày không vui vẻ như tao nghĩ mà ngược lại thì dúng hơn....