Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15571
Chia sẻ:
- Chưa từng thấy đàn ông hút thuốc sao?
Cô hơi bối rối khi bị bắt quả tang:
- Anh biết hút thuốc có hại cho sức khoẻ chứ? Tôi những tưởng anh sẽ biết tránh những thứ độc hại này.
Gia Hưng hơi nhướng mắt:
- Như thế có tốt hơn không? Tôi thích em giống như lúc trước vậy. Cứng rắn và đầy tự tin.
nh búng nhẹ tàn thuốc rớt xuống đất rồi nói:
- Việc của em thế nào rồi? Anh ta không sao chứ?
Cô nói nhẹ nhàng dù trong lòng đang chới với:
- Không sao.
Gia Hưng chợt đứng lên:
- Như thế em có thể yên tâm rồi. Bây giời tôi phải đi công việc. Xin lỗi em vậy!
Tường Lam chấp chới mắt., cô lấy chiếc áo khoác và đua cho anh. Gia Hưng cầm lấy và tự nhiên khoác vào người, anh chợt cười nhỏ:
- Chiếc áo rất thơm. Có lẽ tôi không cần giặt nữa.
Tường Lam thoáng đỏ mặt nhưng điều làm cô chú ý chinh là nụ cười của Gia Hưng, lâu lắm rồi cô mới nhìn thấy lại nụ cười đó.
- Emđến đây bằng gì?
Cô mỉm cười gượng nhẹ:
- Tôi đi bộ Tôi thích không khí buổi sáng sớm.
- Về nhé. Tô sẽ tiễn em một đoạn.
Cả hai đi dọc con dường xuống dốc, một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi được ở bên nhau, thật trái ngang khi cô vừa bắt đầu thì anh đã vơi vàng vứt bỏ.
Tường Lam cay đắng nghĩ mọi chuyện đã thật sự kết thúc và cả hai đang sống cho sự lựa chọn của mình và cô là một quá khứ mà Gia Hưng không muốn tồn tại nữa.
- Bác Hiền rất quý em, rồi bác ấy cũng sẽ cởi mở hơn thôi.
Cô cười buồn không nói gì. Cô có thể quyết đoán cứng rắn trong công việc nhưng lại quá yếu đuối trong tình cảm. Ngày trước, bên cạnh Hoàng Minh, cô vẫn giữ được sự tự tin. Nhưng bây giời khi bên cạnh Gia Hưng, không hiểu sao cô chỉ muốn mình trở nên nhỏ bé để được nép vào vòng tay anh yên ổn. Mơ ước đó càng lúc càng mãnh liệt đến nỗi cô cảm thấy rã rời vì phải chống lại chính cảm giác của mình.
- Em biết không? Em là người đầu tiên đi cùng tôi trên con đường này. Ngày trước, dù sống ở đây nhưng tôi chưa một lần được bước đi trên nó.
Giọng nói nửa đùa nửa thật của anh làm cô phải ngước nhìn. Gia Hưng nheo mắt, một cử chỉ thật quyến rũ và không quen thuộc lắm.
- Có tin không?
Cô mỉm cười, quay nhìn phía trước:
- Tôi không biết.
Gia Hưng cười nhỏ:
- Yên tâm đi! Dù tôi thay đổi thế nào cũng cố gắng giữ lại một điều đáng quý ở mình mà em đã từng nói. Tôi không nói dối đâu, nhất là với em.
Tường Lam thấy xốn xang, không ngờ anh vẫn còn nhớ những câu nói ngày trước của cô, không biết Gia Hưng nhớ nó với ý nghĩa nào?
- Em còn nhớ cô giáo Ngân không? Hôm qua tôi đã gặp cô ấy.
Nói xong, anh nhún vai:
- Đúng là không thể gọi là cô giáo được nữa.
Cô cũng mỉm cười:
- Chị ấy nói gì?
Gia Hưng nói bình thản:
- Khen học trò ngoan và rất tiến bộ. Em biết tôi đã làm gì không?
Tường Lam nhìn anh như chờ đợi:
- Tôi đã hôn cô ấy và nói rằng mình thật sự đã lớn rồi.
Cô ngỡ ngàng nhìn, không ngờ Gia Hưng dám có hành động đó.
- Anh đùa phải không?
Gia Hưng thản nhiên nói:
- Không! Tôi đã chứng tỏ mình là một người đàn ông.
Tường Lam chợt dừng lại nhìn anh, cô thấy môi anh thoáng một nụ cười:
- Tôi muốn anh thay đổi là thay đổi the cách sống tốt. Đừng để bị cám dỗ bởi những điều đó.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Tôi không hiểu!
Tường Lam thấy khổ sở. Có thể cuộc sống vẫn còn mới lạ đối với Gia Hưng và phụ nữa là điều dễ sa ngã nhất. Cô sợ anh đang sống bằng những ảo tưởng:
- Tình ảm là thứ dễ tổn thương nhất, anh không nên xem đó là trò đùa. Hành động của anh là rất vô trách nhiệm.
Gia Hưng nhìn vào mắt cô:
- Tôi có cảm gáic đang được em dạy bảo như ngày trước vậy.
Đôi mắt ánh tia nhìn thú vị của anh làm cô hiểu mình đã bị đùa cợt, anh đã cốt ình trêu chọc cô. Thật không thể tin được có lúc cô bị chính Gia Hưng chế giễu.
- Anh thay đổi đang sợ thật.
Gia Hưng bướ theo cô cười nhẹ:
- Nhờ nó mà tôi hiểu em vẫn còn xem thường bản lĩnh của tôi.
Cô thấy buồn cười, nhưng phải công nhận thái độ của anh làm cả hai cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nói là đưa cô một đoạn nhưng anh đã đi cùng cô về đến tận nhà.
- Em vào nhà đị Chúc vui vẻ nhé!
Cô nhìn vẻ mặt bình thản của anh mà cố giuấ nỗi buồn sâu kín. Hôm nay cô nhận thấy Gia Hưng đã không còn ám ảnh bởi quá khứ nữa.
- Chào anh.
Anh gật đầu rồi quay lại con đường cũ, cô đứng yên nhìn theo rồi một lúc sau mới quay vô nhà. Hôm nay cô phải về thành phố, có lẽ cuộc gặp gỡ thế này chỉ có một lần duy nhất giữa cô và anh.
Từ Đà Lạt trở về, cô như hoàn toàn khác hẳn, những tình cảm khuất lấp như được sáng tỏ một cách rõ ràng, cô không thể tự lừa dối bản thân, tình yêu của cô chính là Gia Hưng, một tình cảm thật sự và trọn vẹn bằng tất cả những khát khao. Cô đau xé lòng khi nghĩ mình đã vứt bỏ chính giọt máu tình yêu của hai người, cô đã không còn đường để quay lại. Có lẽ Gia Hưng nói đúng, cô không nên nhìn lại đằng sau nữa.
Về thành phố, công viẹc bận rộn giúp cô lãng quên tình cảm phiền muộn phần nào, cô luôn cố gắng tận cùng để bắt mình phải vững vàng. Tình cảm với Gia Hưng, dù phải mất thời gian bao lâu, cô cũng tin mọi chuyện rồi cũng sẽ phai nhạt. Trong tình yêu, cô đang bắt đầu tập sống kiên cường, nhất định cô sẽ thực hiện được điều đó.
Chủ Nhật nên cô cùng mẹ đi mua sắm, đã lâu hai mẹ con không có một ngày nghĩ thảnh thơi thế này. Từ siêu thị bước ra, trên tay cả hai lỉnh kỉnh những bọc đồ, nhiều lúc cô cũng phải buồn cười vì có khi mẹ mua sắm mà cũng không nhớ là ở nhà đã có sẵn.
- Ngày chủ nhật vui vẻ nhỉ?
Tiếng nói quen thuộc của Quốc Trung làm cô quay lại. Anh mỉm cười bước tới chào bà Trọng:
- Chào bác.
Bà Trọng cười thật tươi:
- Lâu rồi mới gặp cháu. Sẵn tiện ghé nhà bác dùng cơm luôn thể.
Quốc Trung hơi do dự. Tường Lam mỉm cười tiếp lời mẹ:
- Không có mời lơi đâu, thật lòng đó. Nếu không, về nhà mẹ cũng điện cho anh thôi. Hôm nay ngày đặc biệt mà.
Quốc Trung mỉm cười:
- Nếu có lộ ăn, cháu không từ chối đâu.
Quốc Trung đỡ mấy bọc đồ trên ta bà Trọng:
- Bác để cháu.
Tường Lam vừa bước về phía xe vừa hỏi:
- Anh định mua gì sao?
Trung mở cửa xe cho cô:
- Định đi mua vài thứ lặt vặt. Sống một mình nhiều lúc cũng khổ thật.
Tường Lam khẽ cười:
- Đâu ai ép buộ anh. Tại anh kén chọn quá nên mới khổ thân.
Bà Trọng ngồi vào xe bật cười:
- Đúng đó! Cháu nên nghe theo Tường Lam. Khi nào có dịp thì dẫn cô ấy đến gặp bác, bác sẽ nhận xét giùm cho.
Quốc Trung bật cười:
- Cháu sẽ cố gắng. Bác và Lam đi trước, cháu sẽ đến sau, xe cháu để ở đằng kia.
Quốc Trung đóng cửa xe cho bà Trọng rồi quay qua Tường Lam:
- Hôm nay ngày gì vậy? Anh nghĩ mình cũng cần phải có thành ý.
Tường Lam nheo mắt:
- Không cần đâu! Quà cáp, ba em sẽ không vui đó.
Quốc Trung mỉm cười nhìn cô ngồi vào xe. Đợi Lam cho xe chạy đi, anh mới quay về xe mình. Anh rất hiểu sở thích của ông Trọng, sau khi đã ghé mua rượu vang, anh mới lái xe đế nhà Tường Lam.
Bấm chuông xong, anh đang đứng đợi thì một chiếc xe máy đã dừng trước mặt anh. Vừa lúc đó thì bà ** mở cổng:...