Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15575
Chia sẻ:
- Anh không thích chúng ta gặp nhau, đúng không?
- Tôi thật sự không tự tin khi đứng trước em, vì tôi không thể quên những tháng ngày mình sống vô nghĩa. Tôi muốn quên điều đó càng sớm càng tốt.
Giọng Tường Lam nhẹ như gió thoảng, cô nói trong sự xúc động không kiềm chế:
- Ngược lại, đối với tôi đó là những ký ức không thể nào quên.
Đâu dây bên kia hơi im lặng, rồi tiếng Gia Hưng thật dứt khoát:
- Thôi nhé! Đã khuya rồi! Chào em!
Tiếng cúp máy thật lạnh lùng cương quyết. Tường Lam cảm giác chiếc điện thoại trên tay mình thật nặng nề. Những tình cảm mà thời gian qua cô không dám đối diện, những sự nhớ nhung mơ hồ, những khắc khoải như chờ đợi một điều gì đó thật xa vời bỗng chốc bừng sáng trong tâm hồn cô. Cô bàng hoàng nhận ra trái tim mình từ lâu đã được Gia Hưng thắp một ngọn lửa và hôm nay nó đã cháy bùng lên một cách không ngờ.
Ngọt Ngào Ước Nguyện
Nhưng chỉ một tuần sau, cô lại vô tình gặp lại Gia Hưng tại một buổi tiệc, buổi tiệc đó đông đủ mọi người ở các lĩnh vực kinh doanh khác nhau. Sự náo nhiệt làm cô mệt mỏi. Gia Hưng không đi một mình mà đi cùng một người đàn ông và một cô gái trông rất xinh. Tường Lam không hiểu sao mình lại thấy muộn phiền và không thoải mái và cô không ngăn được ý muốn quan sát họ. Cô nhạy cảm nhận ra ngay sự thân mật của Gia Hưng và cô gái đó.
Một lúc sau thì cô mệt mỏi bước ra ngoài để tìm cho một mình một chút yên tĩnh. Không lâu sau, cô thầm thở dài khi thấy Vũ bước về phía cô:
- Hôm nay Quốc Trung không đi với em sao?
- Không! Chỉ là bữa tiệc xã giao thôi mà, anh ấy không cần phải có mặt.
Vũ mỉm cười và chiếu ánh mắt như có lửa vào cô. Cô nhận anh đã uống rượu và có vẻ say:
- Nếu biết trước anh đã đến đón em cùng đi rồi. Em sẽ không từ chối chứ?
Tường Lam cười nhẹ:
- Chuyện qua rồi, câu trả lời cũng đâu cần nữa.
- Rất cần đối với anh. Anh luôn nắm bắt từng khoảnh khắc mà em suy nghĩ về anh, Lam ạ.
Cô cảm thấy ngoa ngán khi phải nghe những câu nói đã quá nhàm chán với mình:
- Chúng ta không nên nói đến vấn đề này nữa, sẽ không thay đổi được gì đâu, anh hiểu không? Bây giờ em chỉ muốn yên tĩnh một mình.
Vũ nhìn cô đăm đăm, rồi như không kềm được, anh chợt nắm vai cô kéo về phía mình:
- Đến bao giờ em mới hiểu và cho anh cơ hội hả Lam? Anh cứ phải chờ đợi một cách vô vọng hoài sao?
Cô gỡ tay anh ra nhưng không được:
- Em đã nói rất rõ ràng, anh mới là người không hiểu? Buông em ra đi Vũ!
Chẳng những không buông mà Vũ còn kéo mạnh cô vào lòng:
- Buông cô ấy ra mau!
Tiếng nói lớn và giận dữ, vừa dứt câu cô đã thấy Vũ bị lôi thật mạnh ra khỏi cô:
- Thì ra là anh! Lúc nào anh cũng ở giữa hai chúng tôi. Hôm nay có ba người với nhau, thú vị thật.
Hoàng Minh lạnh lùng nhìn anh ta:
- Cậu say rồi nên ra về đi. Nếu còn hành động thế này một lần nữa, tôi sẽ không để yên đâu.
Vũ cười gằn, đôi mắt đấy phẫn nộ:
- Anh lấy tư cách gì để cấm cản tôi. Thật nực cười. Tôi nói cho anh rõ, không bao giờ Tường Lam chấp nhận một người sống phóng túng như anh đâu.
Tường Lam lo ngại nhìn vào trong, cô sợ sự lớn tiếng của cả hai sẽ làm mọi người chú ý. Vừa giận vừa chán nản, cô chỉ muốn bỏ mặc họ ra về ngay tức khắc.
- Cậu nên cẩn thận lời nói của mình, kẻo khi tỉnh lại hối hận không kịp đâu.
Vũ sấn tới nắm cổ áo của Hoàng Minh một cách giận dữ:
- Anh hăm doạ tôi đó hả? Đừng tưởng là tôi sợ anh, lầm rồi đấy anh bạn.
Hoàng Minh hình như rấy kiềm chế:
- Yêu cầu anh buông tay ra, tôi không muốn xảy ra chuyện gì trước mặt Tường Lam, và đây là buổi tiệc, anh nên tự trọng một chút.
Đôi mắt Vũ toé lửa:
- Ngụy quân tử! Đừng giở giọng đàng hoàng ở đây. Đồ đê tiện!
- Đừng mà....
Tường Lam vừa nói dứt câu, Vũ đã đấm thẳng vào mặt Hoàng Minh, đã đề phòngtrước nên anh đã gạt nhanh tay của anh ta. Lúc này mọi người đã bắt đầu chú ý, họ dồn ra ngoài xem càng lúc càng đông. Tường Lam đỏ cả mặt vì xấu hổ, không nhìn đến một ai, cô lạnh lùng quay người đi. Hoàng Minh giận dữ đấm mạnh vào mặt Vũ để thoát ra:
- Tôi đánh để cậu tỉnh lại chứ mọi việc chưa xong đâu. Khi cậu tỉnh táo, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này.
Nói xong, anh nhìn vào mọi người:
- Xin lỗi, mọi người nên vào trong đi, không có chuyện gì đâu.
Hoàng Minh vội vã đi tìm Tường Lam. Thật chẳng ra gì khi để chuyện đó xảy ra trước mặt cô, nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác và người chủ động gây chuyện không phải là anh. Mong rằng Tường Lam cũng nhận ra điều đó.
Tường Lam đến chào chủ nhân buổi tiệc để ra về, cô không thể ngang nhiên bỏ về được dù rất muốn, vì dù sao cô cũng thấy có lỗi và xấu hổ khi mình chính là nguyên nhân gây ra chuyện đáng tiếc ở buổi tiệc của ông.
Khi cô vừa bước ra cửa thì gặp Gia Hưng, cái nhìn của anh mới thật sự lam cô thấy nặng nề:
- Em không sao chứ?
Một thoáng bâng khuâng khi nhìn anh:
- Không!
- Có lẽ em nên ra về sẽ tốt hơn. Em cũng nên rút kinh nghiệm về cách cư xử của mình.
Tường Lam ngỡ ngàng nhìn thẳng vào anh:
- Anh nói gì?
Gia Hưng thật bình thản khi đối diện với cô:
- Em nên tội nghiệp họ chứ đừng giận dữ. Họ đã vì em mà đánh mất sĩ diện và địa chỉ của mình.
- Anh...
Cô định nói nhưng Hoàng Minh đi như chạy về phía cô, một thoáng ngạc nhiên khi nhận ra Gia Hưng. Gia Hưng lịch sự gật đầu chào rồi bước vào trong trước cái nhìn khắc khoải của Tường Lam.
- Anh xin lỗi. Để anh đưa em về!
Tường Lam mệt mỏi quay về với thực tại chán ngán:
- Không cần đâu! Tôi có xe và sẽ tự về.
Cô lạnh lùng quay người đi nhưng Hoàng Minh đã giữ lại:
- Anh biết em đang cảm thấy thế nào, nhưng quả thật anh không còn sự lựa chọn nào khác, anh đã rất cố gắng để nó không xảy ra trước mặt em.
- Đừng quan trọng em như vậy. Cái anh cần phải quan tâm làm mọi người kìa.
Hoàng Minh đã khoát tay:
- Anh mặc kệ cái nhìn của người khác, dư luận không là gì với anh cả. Điều duy nhất anh lo lắng chỉ là em thôi. Em mới chính là người ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh.
Tường Lam khẽ giấu tiếng thở dài. Có lẽ Gia Hưng đã nói đúng, cô không nên giận những tình cảm quá sâu đậm đối với mình mà nên thấy tội nghiệp hơn:
- Em không giận đâu. Anh đâu có lỗi gì.
Ánh mắt Hoàng Minh lộ vẻ vui mừng:
- Có câu nói này của em là anh yên tâm rồi. Hãy để anh đưa em về.
- Em có xe mà. Em muốn về một mình hơn. Chào anh!
Cô cương quyết bước đi trước cái nhìn buồn bã của Hoàng Minh. Tâm trí cô đang ở bên trong buổi tiệc, nơi đó có Gia Hưng và cô gái ấy, nơi mà cô cảm nhận tình cảm của mình đang bị chao đảo và tổn thương.
Vài ngày sau, khi cô cùng Nhã Thanh đi ăn thì gặp cô gái đã đi dự tiệc cùng Gia Hưng. Và điều cô bất ngờ nhất là cô ta chính là con gái của bác ruột Nhã Thanh. Thanh nắm tay cô bước về phía bàn của họ, cô ta đang ngồi cùng với một người đàn bà lớn tuổi:
- Bác và chị Duyên đi ăn hả?
Người đàn bà đứng tuổi vui vẻ nói:
- Ngồi ăn với bác và Duyên luôn thể. Bạn con à?
Bà ta đưa mắt nhìn cô hơi lâu:
- Dạ. Cô ấy tên Tường Lam. Có lẽ bạn con không lạ gì với bác trai đâu.
Duyên mỉm cười dịu dàng:...