Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15570
Chia sẻ:
- Em có đến bệnh viện không? Nhưng tôi nghĩ tâm trạng em thế này về nhà sẽ tốt hơn.
Tường Lam lắc đầu cương quyết:
- Tôi phải xem anh ta thế nào, không thể để mặc anh Hiển lo được.
Gia Hưng nhìn cô không biểu lộ gì:
- Tài xế của em sẽ biết làm gì mà. Em đừng lo quá như vậy, tôi nghĩ anh ta cũng không nghiêm trọng lắm đâu.
Chợt điện thoại của cô reo, cô vội mở máy khi thấy số của Hiển. Một lúc sau thì cô tắt máy với gương mặt nhẹ nhõm hắn, cô đã không nhận ra nét mặt hơi cười của Gia Hưng:
- Bây giờ yên tâm rồi chứ? Mọi chuyện sẽ không sao đâu. Khuya rồi, để tôi đưa em về!
Bây giờ cô mới để tâm trí quan sát Gia Hưng. Việc anh có mặt ở Đà Lạt làm cô thật sự ngạc nhiên. Như hiểu suy nghĩ của cô, anh nói nhẹ nhàng:
- Công tác xong nên tôi ra đây thăm bác Hiền.
Tường Lam chợt rùng mình, trời lạnh buốt cả da. Anh nhìn gương mặt tái mét của cô, thoáng nét lo lắng:
- Em ở đâu? Lên xe đi, tôi sẽ đưa em về.
Anh đi nhanh đến nổ máy xe và nhìn cô chờ đợi. Tường Lam đành ngồi phía sau lưng anh. Gia Hưng phóng vút xe đi trong màn mưa, cả người cô run rẩy như kiệt sức dựa vào lưng anh một cảm giác ấm áp làm tim cô như thắt lại. Giây phút này đây sao quá đỗi êm đềm, nó như một giấc mơ quen thuộc trong từng giác ngủ của cô thời gian qua.
Hạnh phúc luôn ngắn nủi đối với những ai quá mong mỏi nó. Chỉ một lúc sau, Gia Hưng đã dừng xe trước nơi cô ở. Mữa vẫn còn lất phất, cả người anh cũng ướt sũng. Cô nghe giọng mình thật lạ:
- Anh vào nhà đi! Chờ tạnh mưa rồi hãy về!
Gia Hưng mỉm cười:
- Không cần đâu! Em ở một mình à?
- Không! Còn có người giúp việc nữa.
- Em vào nhà nhanh đi, coi chừng ngã bệnh đó. Tôi đi đây!
Cô nói nhanh khi thấy anh định chạy đi:
- Khoan đã, áo khoác của anh!
Gia Hưng nheo mắt:
- Cứ giữ lấy làm kỷ niệm.
Nói xong, anh đã lao xeđi, Tường Lam thoáng ngẩn người nhìn theo. Cô cảm thấy Gia Hưng hôm nay rất lạ như một người khác vậy, vừa dễ gần lại vừa quan tâm dịu dàng. Hôm sau, cô thức dậy mà vẫn còn nghe cảm giác mệt mỏi nhưng cũng may là cô đã không ngã bệnh. Việc đầu tiên là điện thoại cho Hiển, anh nó chuyện không sao và cứ để anh giải quyết. Chỉ cần biết tình trạng gã say rượu đó không nghiêm trọng là cô yên tâm rồi, còn những chuyện khác chỉ là thứ yếu.
Tường Lam nhìn chiếc áo khoác mình đã cẩn thận máng lên móc áo đêm qua mà không ngừng suy nghĩ về chủ nhân của nó. Sự xuất hiện của anh đêm qua như là sự sắp đặt của số phận, trên đời này sự ngẫu nhiên như anh và cô rất hiếm hoi. Càng nghĩ, cô càng cảm nhận một tình cảm mới mẻ trào dâng trong trái tim mình. Đó có phải là định mệnh và định mệnh đó đã gắn chặt cô vào anh từ quá khứ thuở nhỏ của hai người.
Tường Lam quyết định đến thăm bác Hiền. Cô cũng chưa bao giờ đặt chân đến ngôi nhà gắn bó với những ngày tháng tăm tối của anh. Cô bỗng ao ước được nhìn thấy nó như muốn nhìn lại nỗi đau của Gia Hưng để cảm nhận là cô cũng đang se sắt.
Không khó khăn gì khi cô tìm ra nơi đó, căn biệt thự như tách biệt với thế giới bên ngoài. Đưa tay bấm chuông mà cô thấy tim mình đập dồn dập.
- Là cô à?
Giọng của bác Hiền nghe thật xa lạ, cô hiểu những gì ông đang cư xử với mình. Tường Lam mỉm cười:
- Con đến đây thăm bác và anh Hưng.
Ông Hiền nhìn cô lạnh lùng:
- Cô yên tâm đi. Chúng tôi đều khoẻ và sống rất tốt.
Cô thấy rõ ràng ông không muốn tiếp cô. Dù buồn nhưng cô nghĩ đó là điều tất nhiên, thậm chí ông đã cư xử quá nhẹ nhàng.
- Bác cho Tường Lam vào đi!
Tiếng nói của Gia Hưng vang lên ở phía sau làm cô thấy nhẹ người. Ông Hiền miễn cưỡng mở rộng cổng. Cô nhìn ông trìu mến:
- Con xin lỗi.
Ông Hiền ngước nhìn cô im lìm. Câu cô nói là bao hàm cả một ý nghĩa sâu xa, cô mong ông nhận ra sự chân thành trong đó.
Nhưng ông Hiền đã lạnh lùng quay bước vào nhà không nói lời nào. Gia Hưng chậm rãi bước về phía cô:
- Tôi đang giúp em tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn. Hãy cảm ơn số phận vì em đã gặp một người như tôi.
Tường Lam lặng người nhìn anh, câu nói như một lời tha thứ nhẹ nhàng nhưng lại đủ sức quật ngã cô.
- Anh muốn tôi trả lời thế nào đây?
Gia Hưng mỉm cười thản nhiên như đó không phải la điều anh bận tâm:
- Tôi đoán trước em sẽ đến đây. Nếu em day dưt và cư xử thế này thì tôi nghĩ chúng ta nên thẳng thắn với nhau một lần.
Anh nói và nhìn thẳng vào cô, ánh nắng buổi sáng nhu loé lên trong đôi mắt của Gia Hưng.
- Em có biết điều mà em đạt được nhất là gì không?
Tường Lam ngồi xuống chiếc xích đu trong vườn, cảm giác lao đao khi thấy cả hai quá gần nhau.
- Đó là tình yêu của tôi. Nếu không có nó thì em sẽ không có được bất cứ điều gì.
Cô những tưởng nền gạch dưới chân mình sụp xuống, cảm giác rã rời làm cô thấy mình như chông chênh. Gia Hưng bao phủ cô bằng những lời nói và hành động thật quyết liệt. Cô run giọng:
- Anh đã nhận ra đó là tình yêu sao? Có thật không?
Cô cố thu hết can đảm để nhìn vào đôi mắt thật sáng của Gia Hưng, một sự rung động mãnh liệt làm thổn thức trái tim. Cô thắt cả lòng khi nghe anh nói bằng giọng thật trầm tĩnh:
- Và nó đã chết theo sự ngờ nghệch của tôi. Bây giờ mọi thứ tôi đang có mới thật sự là cuộc đời của tôi.
Tường Lam thấy cổ họng mình nghẹn đắng không nói được gì, cô có cảm giác như tất cả hy vọng vừa vuột khỏi tầm tay mình. Đó là nỗi đau đớn mà cô hiểu chỉ có thể thầm lặng chịu đựng. Trong lúc này nếu cô không biết kiềm chết thì những lời cô nói đều trở thành lố bịch:
- Tôi không hối hận đâu và tôi muốn em cũng vậy. Dù thế nào tôi vẫn tôn trọng quá khứ mà mình đã có với nhau. Em hãy cởi bỏ gánh nặng ong lòng và hãy sống thật tốt. Đừng nhìn lại đằng sau nữa.
Tường Lam chớp mất khó khăn, không ngò cô nghe được những lời khuyên này từ Gia Hưng. Cô thấy mình yếu đuối hẳn, đến nỗi cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mắt mà cô đã từng nghĩ chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của cô.
- Tôi hiểu, mình đã đạt được rất nhiều so với những gì phải mất. Nói thẳng thắn thì tôi được tha thứ một cách cao thượng.
Gia Hưng ngồi xuống bộ ghế đá kế bên, đôi vai rũ xuống. Chống tay vào hai gối, anh nhìn vào khu vườn nhỏ trước mặt:
- Em có được những điều ấy là do em thật sự có nặng lực và được sự quý trọng của mẹ tôi. Hãy hiểu đúng như thế. Tôi không thể ích kỷ để sự nghiệp của gia đình hủy vào tay mình đượ vì sự thật tôi không có khả năng điều hành nó.
Anh chợt quay nhìn cô, gương mặt thản nhiên như những thứ ấy không ảnh hưởng đến mình hay nói đúng hơn là không quá bận lòng:
- Ngày trước tôi luôn sống theo sự vui buồn của em, cảm giác hay nói đúng hơn là thói quen đó vẫn chưa rồi bỏ được. Tôi muốn nhìn thấy một Tường Lam vui vẻ và đầy tự tin hơn.
Cô cố hít thở thật sâu như để trấn áp cảm xúc:
- Anh cho rằng tôi chỉ có cảm giác ray rức thôi sao?
Gia Hưng nhẹ cười:
- Tôi không quan tâm điều đó, tự bản thân em phải biết mình nên làm gì.
Cô mỉm cười xa vắng:
- Cảm ơn anh. Đúng lý ra tôi nên nói câu này nhiều hơn là xin lỗi.
Gia Hưng đưa tay vào túi tìm gói thuốc, anh châm lửa và thả khỏi trước cái nhìn như hút lấy của Tường Lam:...