Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15583
Chia sẻ:
Tường Lam không thể giải thích được cảm giác của mình lúc này, hình như điều cô quan tâm nhất bây giờ không phải là những thứ đó mà là thái độ của Gia Hưng thì đúng hơn. Cô còn chưa biết phải nói gì thì Gia Hưng đã mở tiếp một tờ giấy để lên bàn. Tường Lam nhìn xuống tay anh:
- Anh không đòi hỏi gì sao?
Gia Hưng đẩy tờ giấy về phía trước mặt cô:
- Có chứ! Tôi muốn ly dị. Em đọc đi rồi ký luôn.
Tường Lam sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt. Mọi chuyện đến với cô thật quá dễ dàng, cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần thụ động đón nhận mà thôi. Không ngờ lúc cô ở trong tình cảnh này. Tất cả ước mơ giờ đã đạt được, sao lòng cô vẫn không sung sướng như mình từng nghĩ.
- Anh có hiểu tất cả những điều này là thế nào không?
Gia Hưng nhìn cô trầm tĩnh:
- Nó sẽ làm em vui và tôi cũng không bị muốn xem thường thêm. Tôi phải thay đổi, không thể sống như lúc trước nữa.
Cô thấy lòng không bình an, hình như sự thay đổi ở Gia Hưng đã kéo theo luôn suy nghĩ của cô, tâm hồn cô đang đảo lộn thì phải. Nhìn tờ ly dị được viết thật đẹp bởi nét chữ của Gia Hưng, không hiểu sao cô lại thấy lòng trĩu nặng. Cô chợt sợ hãi khi nhớ đến sự hoài nghi của mình, nếu đó là một bào thai đang tượng hình thì thật quá đau đớn và nếu Gia Hưng biết được thì không biết mọi chuyện sẽ ra sao?
Tường Lam ngồi bất động.
- Em ký đi! Tôi muốn giải quyết mọi chuyện nhanh chóng. Tôi phát hiện cuộc sống của mình đã quá trễ rồi, tôi còn nhiều việc phải cố gắng lắm. Tôi không muốn chúng ta phải bận lòng về nhau nữa.
Cách sử dụng ngôn từ rất chuẩn sâu sắc của anh làm cô thật sự bất ngờ:
- Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh thật sự chỉ cần như thế thôi sao?
- Đối với tôi, được trở về cuộc sống bình thường đã là vô giá. Tôi phải cám ơn m đã đưa tôi về lại đây mới đúng.
Tường Lam nhìn anhđăm đăm:
- Anh đã thay đổi một cách không ngờ. Đến giờ tôi vẫn chưa dám tin.
- Khi bị vấp ngã hoặc tổn thương, người ta sẽ không còn vô tư nữa và sẽ trưởng thành hơn. Tôi đã khôn lớn từ những điều đó đấy.
Tường Lam cười nhẹ, một nụ cười đối với cô là vô nghĩa nhất. Có lẽ gần hai tháng nay cô không quan tâm và luôn tránh gặp anh nên đã không nhận ra sự thay đổi đó.
- Em ký tên đi, đừng để mọi người chờ!
Tường Lam cầm cây viết trên tay, cô ký thật nhanh và không nhìn đến nó. Không hiểu cô không quan tâm hay không đủ can đảm để xem. Sự mâu thuẫn bộc phát này khiến bản thân cô cũng phải ngỡ ngàng. Gia Hưng cuộn tròn tờ giấy trong tay:
- Cảm ơn em.
Rồi anh chợt nhìn cô thật sâu lắng, cái nhìn một thoáng muộn phiền:
- Hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi về tất cả mọi chuyện. Tôi rất hối hận.
Anh đứng lên và quay người đi. Tường Lam thoáng nghe lòng đau nhói, nỗi đau như lắng thật sâu vào tận đáy lòng:
- Khoan đã! Ngày mai tôi sẽ dọn về nhà ba mẹ, anh có thể về đây ở được rồi. Và anh hãy quên mọi chuyện đi, hãy sống cho thật tốt!
Gia Hưng gật đầu:
- Em cứ đi đi, tôi tự biết về mà.
Nói rồi anh bước thẳng xuống lầu, dáng đi thật tự tin và dứt khoát. Tường Lam vẫn ngồi yên chứ không muốn xuống phòng khách. Cô nhìn đăm đăm vào các giấy tờ mà Gia Hưng đã để lại. Thật cứ như trong mơ. Cô cười cay đắng khi nghĩ Gia Hưng vẫn còn ngờ nghệch như trước, vì nếu khôn ngoan không ai lại hành động như anh. Rồi đây khi bươn chải ở đời, va chạm với những khó khăn, vất vả thì anh sẽ phải hối tiếc cho quyết định ngày hôm nay.
Một lúc sau thì ông bà Trọng đi lên, nhìn bộ hồ sơ trên bàn, ông liền mở ra xem, gương mặt bàng hoàng lẫn hớn hở:
- Đúng là ngốc! Vậy mà ba cứ tưởng nó sẽ nghe theo ông Kỳ.
- Anh ấy không nói gì với ba sao?
- Nó chỉ nói là hai đứa ly dị. Ba cứ nghĩ sẽ không dễ dàng. Vậy mà...
Tường Lam tiếp lời ông:
- Nếu ba nói chuyện với anh ấy thì ba sẽ hiểu Gia Hưng đã thay đổi ra sao. Không như những gì ba và con đã nghĩ đâu.
Bà Trọng nãy giờ mới lên tiếng:
- Tội nghiệp nó! Ông và con Lam phải có trách nhiệm với thằng Hưng, tôi không cho phép gia đình mình cư xử vô tình với cậu ấy.
Ông Trọng cười thật tươi:
- Bà yên tâm đi! Tôi sẽ đối xử với cậu ấy như con trai của mình, dù thế nào tôi cũng đâu thể phụ lòng anh Lộc được. Cậu ấy sẽ có cuộc sống thật tốt và đầy đủ ở đây.
Tường Lam không biết ba mình có thực hiện được điều đó không khi mà Gia Hưng đã nhất quyết tự lập và quan trọng hơn cả là anh đã thay đổi. Không hiểu sao cô có cảm giác Gia Hưng sẽ không nhận bất cứ sự giúp đỡ nào cũng như những việc có liên quan đến ba và cô.
- Con sửa soạn đồ đạc về nhà mình luôn đi.
- Con muốn ở lại đây hôm nay. Ngày mai đi mẹ!
Bà Trọng nhìn cô thoáng suy tư:
- Con sao vậy?
Tường Lam thoáng bối rối:
- Con muốn chuẩn bị đồ đạc trước, cũng mất nhiều thời gian chứ không nhanh như mẹ nghĩ đâu. Con phải dọn dẹp lại mọi thứ nữa.
Ông Trọng gật gù:
- Cũng được! Ba phải về công ty rồi. Bà ở đây với con hay về nhà?
- Mẹ về nhà đi, con có dì Tư giúp rồi. Chiều con sẽ về nhà ăn cơm.
Đợi ba mẹ đi xong, cô mới trở về phòng. Cảm giác buồn nôn lại đến, cô mệt mỏi chạy vào phòng tắm. Không thể chần chờ được nữa, cô thay đồ và tự mình đến bệnh viện. Kết quả làm cô chết điếng cả người, giọt máu của Gia Hưng đang tượng hình trong người cô, đứa bé mà cả cô và Gia Hưng đều không ngờ đến và cũng không hề mong muốn.
Cả ngày hôm đó cô như người mất hồn, cứ nhốt mình trong phòng dằn vặt với những mâu thuẫn. Chiều cô cũng không về nhà ăn cơm như đã hứa, cô sợ mẹ sẽ phát hiện ra sự khác lạ của cô. Tường Lam đang đứng thẫn thờ bên cửa sổ thì nghe tiếng gõ cửa:
- Dì Tư hả? Dì vào đi!
Dì Tư mở cửa bước vào, trên tay là mâm cơm:
- Từ sáng giờ con không ăn gì hết nên dì mang cơm lên. Ráng ăn đi, con phải giữ sức khoẻ của mình chứ!
Mùi cá chiên trên tay dì Tư xộc vào mũi làm cô không chịu nổi, cô chạy vội vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo trước cái nhìn đầy ngạc nhiên của dì Tư.
- Con sao vậy?
Tường Lam nói một cách mệt mỏi:
- Con không sao. Con không ăn đâu, dì đem ra đi.
- Nhưng...
Cô gắt giọng:
- Con đã bảo không ăn mà. Dì làm ơn mang ra giùm!
Dì Tư nhìn thoáng qua cô rồi mới bưng cơm ra khỏi phòng. Tường Lam uể oải ngồi xuống giường. Không ngờ cái thai lại hành cô như vậy, sự đau đớn và bất lực làm cô muốn điên lên.
Tối, không chịu nổi cảm giác đói cồn cào, cô xuống bếp tự pha cho mình ly sữa nóng. Cô thấy khoẻ và tươi tỉnh hơn khi uống hết ly sữa. Trở về phòng, ánh mắt cô vô tình hướng về phía cuối hành lang, nơi căn phòng của Gia Hưng. Ngần ngừ giây lát cô bước về phía đó, cô nhẹ mở cửa bước vào trong. Đây là lần đầu tiên cô chú ý và quan sát căn phòng của anh. Thường những khi vào đây, cô luôn muốn nói thật nhanh và không thích nấn ná lâu cũng không quan tâm gì đến mọi thứ. Cô nhìn lướt qua từng thứ trong phòng, là những cuốn sách nói về kỹ thuật sửa chữa và lỉnh kỉnh các thứ mà cô không thể biết. Tường Lam ngồi xuống giường là nhưng cây kẹo đủ loại, cô bóc vỏ một viên và cho vào miệng. Vị chua chua ngọt của nó làm cô thú vị. Hình như lâu rồi cô cũng không ăn những thứ trẻ con này. Chợt cô nhìn thấy một mảnh giấy ló ra dưới chiếc gối nằm, cô cầm lên đọc, nét chữ nghệch ngoạc không thẳng hàng như nói lên tâm trạng bức xúc của người viết:
...