Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15582
Chia sẻ:
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, một cảm giác mà suốt đời cũng không thể quên được. Tôi thấy mình thay đổi. Những gì xảy ra đêm đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi, chưa bao giờ tôi thấy mình hạnh phúc đến vậy. Chưa bao giờ...
Tôi không ngủ được vì Tường Lam đã ghét tôi rồi. Tôi biết mình đã làm sai nhưng tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, giây phút ấy tôi như không còn là tôi nữa. Tôi sợ cô ấy sẽ bỏ đi, tôi thương cô ấy, thương nhất trên đời, thương cô ấy hơn thương cả tôi. Tôi phải là gì đây để giữ cô ấy lại? Không có bác Hiền, không có dì Tư, không có mọi người, tôi chỉ buồn thôi. Nhưng nếu không có Tường Lam bên cạnh, không được nhìn cô ấy, tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa...
Tường Lam nắm chặt tờ giấy trong tay, một cảm giác sethắt mà cô không mong muốn, cô cay đắng nhận ra một tình cảm vừa chợt đến nhưng đủ sức cày nát lòng mình. Có lẽ Gia Hưng đã viết những lời này trong những ngày cô đã cư xử lạnh nhạt với anh. Bỗng từ trong trí nhớ những hình ảnh ào ạt ập về, cô như thấy hình bóng của anh khắp căn phòng này, từng cử chỉ, giọng nói và hình dáng như in đậm trong tiềm thức của cô. Cô bàng hoàng nhận ra từ lâu Gia Hưng đã len lỏi một cách êm đềm vào tâm hồn mình.
Tường Lam lắc mạnh đầu và đi nhanh vào phòng, cầu mong đó chỉ là những phút giây thương cảm yếu lòng đối với một ngươi đáng tội nghiệp như Gia Hưng. Cô vẫn còn đau đớn và bị ám ảnh bởi hành động của anh, dù cô biết rõ Gia Hưng sẽ không làm thế nếu đêm đó cô cũng tự chủ và không đến nỗi buông thả vì say. Ngày mai thôi, cô sẽ nhanh chóng giải quyết tất cả chuyện này. Cô muốn trở về với công việc và bỏ lại sau lưng những gì không đáng nhớ và cần phải quên, cô sẽ không cho phép mình yếu đuối nữa. Bây giờ mọi việc đã đều tốt đẹp thì không còn lý do gì để cô phải bận tâm cả.
Sáng hôm sau, cô đã nhanh chóng thu dọn mọi thứ để trở về nhà. Cô không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa, cô phải cương quyết quên đi những tháng ngày vô nghĩa đó.
Về nhà được ba ngày thì buổi tối Gia Hưng đến tìm cô, lần đầu tiên anh đặt chân đến đây. Cô tiếp anh nơi phòng khách khi chỉ có hai người với nhau:
- Ba mẹ đâu?
Cô chớp mắt nhìn anh khi nghe cách gọi đó:
- Ba mẹ đều đã đi dự tiệc. Anh tìm ba à?
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu, cái nhìn thăm thẳm và thẳng thắn:
- Tôi đến để hỏi em một chuyện. Tôi muốn biết sự thật. Có phải em đã có thai không?
Tường Lam ngồi chết lặng trên ghế. Làm sao Gia Hưng biết được chuyện đó? Cô cố trấn tĩnh nhìn anh:
- Anh nghe tin đó từ đâu vậy? Thật buồn cười!
Cái nhìn của anh như một thoáng thất vọng:
- Tôi nghe dì Tư nói và đến gặp em ngay.
Tường Lam hơi nhìn nơi khác, cô thấy giận cho sự chần chừ của mình, cô đã quá mềm lòng, cô đã không đủ can đảm để phá bỏ nó.
- Anh sợ à?
Gia Hưng nói trầm tĩnh:
- Tôi chỉ sợ mình không đến kịp, tôi sợ em đã không giữ nó.
Tường Lam cười nhẹ:
- Anh nói đúng! Nếu đó là sự thật thì dứt khoát tôi sẽ không giữ lại. Đó sẽ là bất hạnh cho cả tôi và anh.
Anh nhìn cô không biểu lộ gì:
- Có thể đối với em, tôi không là gì cả nhưng với giọt máu của mình thì suy nghĩ của em thật nhẫn tâm. Cách nói của em làm tôi quá thất vọng. Tôi mừng vì đó không phải là sự thật.
Không ngờ Gia Hưng lại có thể nói những câu chết người như vậy. Dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận nó làm cô đau đớn.
- Sẵn đây tôi xin nói thẳng, tôi không muốn nhận bất cứ sự giúp đỡ nào từ em và gia đình. Tôi không muốn tiếp tục bị xem thường. Đó là cuộc sống đen tối mà tôi muốn quên đi nhất.
Gia Hưng đứng lên, gương mặt thật điềm tĩnh:
- Ba mẹ tôi thật sự quý mến em và gia đình. Tôi luôn tôn trọng điều đó. Dù tôi không là gì với em nhưng trên danh nghĩa em cũng từng là con dâu của ba mẹ tôi. Tôi muốn em dành cho họ sự kính trọng và hãy cố gìn giữ những gì mình đang có.
Tường Lam cảm thấy xốn xang. Cách nói chuyện thật thấm thía và sâu sắc. Gia Hưng thật sự không đơn giản chút nào. Nếu ngày xưa anh được học hành đàng hoàng và có cuộc sống bình thường như mọi người thì cô tin chắc anh thừa sức gánh vác sự nghiệp của gia đình.
- Khoan đã....
Cô vội nói khi thấy Gia Hưng định quay đi:
- Có lẽ khi mới tiếp xúc với cuộc sống nên anh nghĩ cái gì cũng đơn giản. Đó là một suy nghĩ ngây thơ. Tôi sẽ không nói nhiều, trước sau gì anh cũng sẽ nhận ra điều đó. Điều tôi muốn nói là ba tôi và gia đình luôn mong muốn anh ở đây và chúng ta là những người thân của nhau. Tôi không nói để anh tự ái, dù sao những tài sản đó cũng của anh mà.
Gia Hưng nhìn cô hơi lâu nhưng đôi mắt vẫn không biểu lộ gì:
- Dù thật sự không thích nhưng những lời em nói nghe rất hài lòng. Tường Lam mà tôi biết ít ra cũng phải là như thế.
Rồi anh mỉm cười thật thản nhiên:
- Tôi về đây. Em nghỉ ngơi đi, tôi thấy em xanh xao lắm.
Tường Lam cũng đứng lên, cô đưa anh ra tận cổng. Hình ảnh này làm cô nhớ những ngày tháng mà Gia Hưng đã thật sự kiên nhẫn chờ cô về để được mở cửa kỷ niệm chỉ mới đây thôi mà cô cứ ngỡ như xa vời lắm. Hình như cũng cùng suy nghĩ như cô, cô thấy ánh mắt Gia Hưng thoáng chút muộn phiền.
Mở cửa, cô đứng chờ Gia Hưng dắt xe ra cổng, cô nhận ra đó là chiếc xe của vợ chồng dì Tư. Một cảm giác xao xuyến thật khó tả khi cô thấy dáng vẻ của anh, Gia Hưng đang cố đạp máy cho xe nổ. Anh quay lại nhìn cô nói nhẹ nhàng:
- Chào ** giùm tôi và cho gởi lời thăm ba mẹ.
Dù không được học hành đàng hoàng nhưng Gia Hưng được ông Hiền giáo dục rất tốt. Từ cử chỉ, lời nói và cách cư xử đều rất hiểu chuyện và lể phép. Tường Lam đứng yên nhìn dáng cao lớn củae anh hòa lẫn vào dòng người và xe cộ trên đường. Một lúc sau, khi cô định quay vào khép cổng thì thấy xe của Hoàng Minh cũng vừa dừng lại. Anh mừng rỡ bước nhanh xuống khi thấy cô:
- Khoan đã, Lam...
Không thể làm khác, cô lịch sự nhìn anh:
- Anh đến để gặp em. Anh đã biết tất cả mọi chuyện. Hãy cho anh một cơ hội để giải thích với em, đừng trốn tránh nữa Lam.
Tường Lam nhìn vẻ mặt đau khổ của anh mà thấy lòng thật dửng dưng, đến nỗi cô phải tự vấn lại lòng là có phải mình đã từng yêu người đàn ông này hay không?
- Tôi không trốn tránh mà là nghĩ chúng ta không có lý do gì để gặp nhau cả. Anh đừng làm phiền tôi nữa.
Hoàng Minh chặn cách cửa lại:
- Anh có thể vào nhà không?
- Không!
Anh nhìn cô, không có gì là ngạc nhiên về thái độ đó:
- Em cứng rắn và dứt khoát lắm. Anh không ngại phải bắt đầu lại từ đầu đâu. Anh biết mình đã phạm một sai lầm khó tha thứ, anh đã trả giá cho những phút vui đùa của mình là để mất em, có lẽ nhờ chuyện đó mà anh đã hiểu tình cảm đích thực là như thế nào. Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm của mình.
Tường Lam mỉm cười:
- Tôi khuyên anh đừng hoài công nữa. Tôi nói rất thật, tôi không trách giận gì anh cả, vì thật sự tình cảm mà chúng ta từng có với nhau chưa phải là tình yêu.
Hoàng Minh nhìn cô như quan sát, đôi mắt thoáng tia nhìn tuyệt vọng:
- Anh tin thời gian sẽ trả lời tấtcả. Đừng khẳn định bất
cứ điều gì trong lúc này.
- Tùy anh, tôi mệt quá. Chào anh nha!
Nói xong, cô thản nhiên khép cổng, cô ghét nhất là sự giả dối, dù không đau khổ nhưng cô vẫn cảm thấy tổn thương vì nghĩ mình đã bị đùa cợt.
Tường Lam trở về phòng trong tâm trạng ảm đạm gần như kiệt sức. Mấy ngày nay cô luôn phải đấu tranh về quyết định của mình nhưng cuối cùng cô vẫn không giải quyết được gì....