Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15595
Chia sẻ:
- Nghe em nói mà anh chỉ muốn bất chấp mọi thứ để đến gặp em ngay. Em có thể hoài nghi bất cứ điều gì nhưng đừng nghi ngờ tình cảm của anh.
Tường Lam nói mệt mỏi:
- Lúc này em không thể trả lời anh được, hãy thông cảm cho em.
- Anh đã rất cảm thông thậm chí tự nguyện chờ đợi em. Hãy tin anh, Lam. Đối với anh, em là duy nhất.
Hoàng Minh nói rất nhiều nhưng cô vẫn thấy nỗi cay đắng tràn ngập. Cô đang sống trong sự mâu thuẫn quá mức, đến nỗi cô có cảm giác mình đã không vượt qua nổi.
Cô thức suốt đêm đó, sáng hôm sau thì ngã bệnh, cô không thể rời khỏi giường vì cảm giác chóng mặt cứ quay cuồng. Cô nghe tiếng Gia Hưng gọi rất khẽ:
- Lam ơi!
Cô muốn trả lời anh, nhưng lại không cất lời nổi. Cô mệt nhọc nhắm nghiền mắt. Thật lâu thì cửa phòng được mở một cách rụt rè, Gia Hưng bước đến lay cô:
- Lam ơi, thức dậy đi làm!
Hình như cảm nhận cái nóng từ người cô, anh thoáng bối rối rồi rụt rè đặt tay lên trán cô:
- Em bệnh phải không?
Tường Lam cố mở mắt ra nói thật khó khăn:
- Anh gọi dì Tư đi.
Gia Hưng hối hả chạy nhưa bay ra khỏi phòng. Dì Tư nhanh chóng gọi bác sĩ và chăm sóc cho cô trong lúc chờ đợi ông ta đến. Gia Hưng thì cứ đứng bên cạnh với vẻ mặt căng thẳng. Một lúc, sau khi bác sĩ đã khám xong và cho uống thuốc, dì Tư mới quay qua anh:
- Cậu coi chừng cô ấy nhé. Tôi xuống bếp nấu cháo.
Gia Hưng gật đầu, anh cứ ngồi bên cạnh cô không rời nửa bước và cứ lấy khăn ấm đắpcho cô, dù sự chăm sóc có vẻ rất vụng về. Dù mệt mỏi nhưng Tường Lam vẫn cảm nhận được, cô mở mắt ra nhìn anh:
- Anh cứ làm việc của mình đi, tôi không sao đâu.
Nhưng Gia Hưng đã lắc đầu thật dứt khoát:
- Tôi rất lo cho em. Đừng nói chuyện nữa, em nghỉ ngơi đi.
Tường Lam cũng không nói nữa, cô mệt mỏi khép mắt và chìm sâu vào giấc ngủ mê man. Khi cô tỉnh dậy thì thấy Gia Hưng vẫn còn ngồi đó, hình như anh đã ở suốt bên cô.
- Em ăn cháo nha! Để tôi bảo dì Tư mang lên!
Nói xong, anh nhanh nhẹn bước ra ngoài, lát sau trở vào trên tay là tô cháo. Đến bây giờ cô mới thấy đói thật sự nhưng lại không đủ sức đã tự ăn một mình. Thế là Gia Hưng chủ động bón từng muỗng cho cô, nhưng Tường Lam chỉ ăn được một nửa. Cô nhìn Gia Hưng lấy thuốc cho mình, hỏi đùa:
- Có đúng không đấy?
Anh hơi ngẩn người nhìn cô:
- Tôi nhớ rất rõ mà, không sai đâu.
Cô mỉm cười yếu ớt:
- Tôi đùa đấy. Anh đưa đây!
Gia Hưng đưa thuốc cho cô và lấy ly nước kề vào miệng cho cô uống.
- Anh cũng biết chăm sóc lắm.
Gia Hưng mỉm cười đặt ly nước xuống bàn:
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Cô gật đầu:
- Cảm ơn anh. Anh về phòng nghỉ được rồi, tôi có thể tự lo được mà.
Anh lại cười:
- Em ngủ đi cho mau hết bệnh. Đừng bận tâm đến tôi.
Tường Lam nhìn anh, vẻ mặt lo lắng chân thật của anh làm cô cảm động.
- Anh không nghe lời, tôi sẽ buồn đấy. Mà nếu buồn thì không hết bệnh đâu.
Gia Hưng chớp mắt nhìn cô:
- Em nhắm mắt đi. Tôi sẽ ra ngay.
Tường Lam thầm buồn cười, cô đành nhắm mắt lại. Gia Hưng chần chừ hơi lâu rồi mới bước ra khỏi phòng, có lẽ do tác dụng của thuốc nên cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật sâu. Khi cô tỉnh dậy thì lại thấy Gai Hưng bên cạnh, không biết anh đã vào đây từ lúc nào. Tường Lam đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã gần một giờ sáng. Không ngờ cô ngủ lâu đến vầy. Cô nhìn Gia Hưng đang gục đầu trên gười ngủ ngon lành mà buồn cười. Không nỡ đánh thức anh, cô cố gắng nhẹ nhàng xuống giường. Sau khi từ phòng tắm trở ra, cô mới lay gọi anh:
- Anh Hưng!
Gia Hưng tỉnh ngủ ngay, anh ngước mắt nhìn cô lo lắng:
- Em đi đâu vậy?
Cô thoáng bối rối, anh ta thật khờ:
- Anh về phòng ngủ đi. Tôi khoẻ rồi.
Gia Hưng tự nhiên đặt tay lên trán cô:
- Em còn nóng lắm. Tôi không yên tâm.
Tường Lam ngồi xuống giường nhìn anh:
- Anh có nghe lời tôi không?
Gia Hưng nhìn cô buồn bã:
'
- Tôi lo cho em, tôi không ngủ được.
Một cái gì đó như vừa chạm nhẹ vào trái tim cô, không nhói đau, không rung động nhưng lại tạo cảm giác thật ấm áp. Cô chợt nhìn anh dịu dàng:
- Anh không thấy tôi khoẻ sao? Nếu anh ở đây, tôi sẽ không ngủ được.
Gia Hưng thoáng buồn, anh chậm rãi đứng lên:
- Thế thì em nghỉ đi. Tôi về phòng đây.
Tường Lam dặn dò:
- Sáng mai anh hãy vào thăm tôi, anh hứa không?
Gia Hưng chớp mắt gật đầu. Đợi anh đi xong, cô mới bước đến khóa luôn cửa phòng. Cô biết mình hơi tàn nhẫn nhưng cô không muốn anh quá bận tâm về mình, điều đó làm cô không yên ổn.
Sáng hôm sau, cô vừa mở cửa phòng thì đã gặp Gia Hưng đứng đợi ở ngoài. Cô nhìn vẻ mặt lo lắng của anh mà nao nao:
- Em định đi đâu?
Tường Lam nói thản nhiên:
- Tôi phải đi làm. Anh ăn sáng chưa?
Gia Hưng không trả lời mà bước đến gần cô:
- Không được đâu, em vẫn chưa khoẻ mà.
Tường Lam khép cửa phòng lại rồi quay người đi xuống lầu:
- Tôi biết sức khoẻ của mình, anh không cần phải lo lắng đâu.
Gia Hưng vẫn bước theo phía sau cô:
- Em ở nhà một ngày nữa đi. Nghe lời tôi nhe Lam.
Tường Lam đưa tay nhìn đồng hồ, cô dừng lại ở chân cầu thang và nhìn anh một cách nghiêm nghị:
- Tôi rất bận, không thể nói chuyện với anh được. Đừng lo lắng cho tôi nhiều quá, tôi không quen điều đó.
Gia Hưng đứng yên nhìn cô, ánh mặt lặng lẽ lẫn hoang mang.
- Tôi phải đi đây. Xin lỗi nhé anh Hưng.
Nói xong, cô bước thẳng ra cửa, Gia Hưng đứng lặng lẽ nhìn theo. Tường Lam hiểu thái độ của mình sẽ làm anh bị tổn thương, nhưng thà vậy còn hơn vì như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.
Chiều, khi cô vừa ra khỏi công ty thì đã gặp Hoàng Minh. Anh ngang nhiên chặn xe cô lại:
- Em để xe ở công ty đi. Đi với anh một lát, anh có chuyện muốn nói với em.
Tường Lam không bước xuống xe mà nói nhẹ nhàng:
- Em sẽ đi với anh nhưng em sẽ tự lái xe của mình.
Hoàng Minh có vẻ phật lòng nhưng đành miễn cưỡng đồng ý. Hai người lái xe đến quán cà phê gần đó. Vừa ngồi vào bàn, Hoàng Minh đã nói ngay:
- Em cũng biết lý do anh đến tìm em chứ?
Tường Lam nhìn anh, cảm giác hoài nghi hoang mang vẫn còn đó. Suốt đêm qua cô chỉ nghĩ đến điều tệ hại nhất, đó là anh đã lừa dối cô, hay nói đúng hơn đối với anh, cô không khác gì so với những người con gái mà anh đã từng có quan hệ.
- Anh không nói đến công việc của em nhưng không có nghĩa là anh thờ ơ. Anh hiểu em đã chịu nhiều áp lực, những hãy suy nghĩ kỹ đi Lam, mọi việc sẽ không quá phức tạp nếu em cương quyết một chút.
- Anh nói vậy là sao?
Hoàng Minh nhìn thẳng vào cô:
- Anh hiểu mục đích của em là gì, nhưng tư tưởng của em vẫn chưa thể làm việc lớn được. Anh xin phép nói thẳng, em phải học cách nhẫn tâm một chút. Nếu em sợ rắc rối khi phải kết thúc sớm mọi chuyện thì anh sẽ giúp em.
Tường Lam nhìn anh hơi lâu, không ngờ hôm nay Hoàng Minh lại nói thẳng mọi chuyện với cô như vậy.
- Em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn tốt cho em thôi và có thể là cho cả anh nữa, nếu em thật sự xem trọng mối quan hệ của chúng ta. Anh không thể để em xa tầm tay anh được, anh phát hiện có quá nhiều điều có thể chia rẽ hai đứa, nhất là với quá khứ của anh, không phải ai cũng nói tốt về nó.
Một cảm giác chán nản làm cô hơi quay đi. Hôm nay cô quá mệt mỏi và muốn yên tĩnh một mình hơn....