Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15590
Chia sẻ:
Gia Hưng thoáng buồn, dáng vẻ như muốn ở lại. Cô thấy hết nhưng vẫn nói thản nhiên dù trong lòng thật sự xốn xang.
- Chúc anh ngủ ngon. Đừng thức khuya qua nhé!
Gia Hưng đành miễn cưỡng về phòng mình. Tường Lam vẫn còn ngồi trầm ngâm trên giường, những ý nghĩ cứ quanh quẩn về Gia Hưng. Càng ngày cô càng phát hiện anh không hề đơn giản chút nào. Anh không giống như những gì cô đã từng nghe. Có lẽ điều trở ngại ở anh là một chút phức tạp trong tâm lý từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, chứ anh hoàn toàn không kém phát triển hay bị tâm thần như người khác nói. Tường Lam bước về phía cửa sổ như muốn đầu óc được thoải mái và sáng suốt hơn, cô đang thật sự rối rắm trong chính cái vòng lẩn quẩn của mình. Một công việc mà cô mơ ước, một tình yêu vừa chớm nở vẫn không quan trọng bằng một Gia Hưng ngờ nghệch sao mà cô phải bận lòng? Chỉ cần cô không bạc đãi anh và đối xử thật tốt thì ông bà Lộc sẽ không trách giận, vì thực tế Gia Hưng không thể quán xuyến và điều hành công ty được. Cô không thể để nó lọt vào tay ông Kỳ, người đã nhẫn tâm *** hại chính cháu ruột của mình.
Vài ngày sau, khi từ công ty cô chuẩn bị đi dự một buổi tiệc thì bất ngờ nhận được điện thoại:
- A lô!
- Chào Tường Lam. Có lẽ cô không nhận ra giọng nói của tôi đâu nhỉ?
Cô nhíu mày nhưng giọng nói vẫn bình thản:
- Xin lỗi, chị là ai vậy?
Tiếng cô gái cười khẽ:
- Nếu muốn biết tôi là ai, cô hãy đến khách sạn "Kiều Phương," Hoàng Minh sẽ nói rõ cho cô biết.
Tường Lam lặng người đứng yên. Cô thật sự bị sốc vì những gì vừa nghe. Cô đã mơ hồ biết người đầu dây bên kia là ai.
- Tôi nghĩ điều đó thật ngốc nghếch. Chúc cô vui vẻ nhé Lan Chi.
Nói xong cô liền cúp máy, cảm giác tay chân mình lạnh ngắt vì nỗi đau không thể kiềm chế và đau đớn hơn là lòng tự trọng của cô bị xúc phạm thật nặng nề. Cô muốn hóa điên khi nhớ lại những ngày qua mình đã thật sự tin vào những gì anh ta nói. Cô trấn tĩnh mình trong một lúc, cô mới đủ tinh thần để đến buổi tiệc. Quốc Trung đang đợi cô ngoài xe, cô không để mình gục ngã được. Sự vắng mặt của Hoàng Minh trong buổi tiệc làm một minh chứng xác thực nhất, một nỗi đau rát buốc cả tâm hồn khi cô nghĩ mình đã bị lừa dối và điều không thể chấp nhận là đã có lúc cô từng nghĩ anh ta là hạnh phúc của cuộc đời mình.
Quốc Trung nhìn cô uống từng ngụm rượu trong sự trầm lặng mà lo ngại. Anh giữ tay cô lại khi Tường Lam định rót tiếp một ly nữa:
- Em sao vậy? Đừng uống nữa Lam!
Cô mỉm cười nhìn anh:
- Em không say đâu, anh đừng lo!
Nhưng Quốc Trung vẫn giữ tay cô:
- Lần đầu tiên anh thấy em uống nhiều như vậy? Như thế đủ rồi, anh không cho phép em uống nữa!
Tường Lam đặt ly rượu lên bàn, cười nhẹ:
- Em sẽ nghe lời anh. Đúng là phụ nữ say sẽ không tốt lắm.
Quốc Trung nhìn cô im lìm:
- Em rất kiên cường. Anh tin không điều gì có thể làm em ngã quỵ được.
Cô mỉm cười như tự trấn áp mình:
- Em xin lỗi, thật sự em không cố ý làm phiền anh, em hoàn toàn tự chủ được, em biết mình làm gì mà.
Quốc Trung gật gù:
- Còn biết mình muốn gì là tốt rồi. Anh cảm thấy em gặp chuyện gì đó, nhưng anh cũng không tò mò làm gì vì anh hiểu nó không đủ sức quật ngã em.
Tường Lam không trả lời, cô hơi gục đầu trong tay, không biết vì say hay vì buồn bã.
- Để anh đưa em về, giờ này cáo từ cũng được rồi.
Tường Lam cũng không phản đối, cô thấy nặng đầu kinh khủng và thật sự chỉ muốn ngủ một giấc. Khi Quốc Trung dừng trước cổng nhà thì Gia Hưng đã vội vã mở cửa. Lúc này hình như Tường Lam đã thấm rược, không ngờ cô dễ say như vậy, vì thật ra lúc nãy cô uống không nhiều lắm.
- Lam bị sao vậy?
Quốc Trung nhìn anh ta, hơi do dự:
- Cô ấy có say. Anh có thể đưa cô ấy về nhà không?
Nhưng Tường lam đã gạt tay anh ra:
- Em không sao đâu. Anh về đi. Cảm ơn anh nha.
Quốc Trung dần dừ:
- Để anh giúp em vào nhà.
Tường Lam mỉm cười nhìn anh:
- Đừng làm thế, em ngại lắm. Em rất tỉnh táo, anh đừng hiểu lầm.
Nói xong, cô đi thẳng vào nhà, bước chân có vẻ rời rạc nhưng không đến nỗi không làm chủ được. Quốc Trung nhìn vẻ mặt lo lắng của Gia Hưng, anh định nói nhưng anh ta đã lên tiếng.
- Anh về đi. Tôi phải vào xem Lam rồi.
Quốc Trung có ý nhìn như quan sát rồi nói:
- Anh nên gọi người giúp. Chăm sóc người say không đơn giản đâu.
- Tôi biết rồi. Anh về đi!
Cách nói chuyện vừa trẻ con vừa không lịch sự làm Quốc Trung hơi buồn cười. Nhìn thoáng qua Gia Hưng lần nữa rồi anh mới cáo từ ra về. Như chỉ chờ có thế, anh vừa quay lưng, Gia Hưng đã nhanh nhẹn khép mạnh cổng, cử chỉ có vẻ gấp rút vội vã vì lo lắng. Quốc Trung đứng yên nhìn mà thấy lòng nặng trĩu và trống vắng một cách tê tái.
Gia Hưng đi nhanh về phòng của cô, quên cả gõ cửa, anh hối hả mở cửa phòng. Trong phòng, Tường Lam đang thay đồ, anh sững sờ cứng đờ cả người, không thốt nên lời. Tường Lam nhướng mắt nhìn anh, trong khi đang vất vả mặc áo vào người:
- Ai cho anh vào đây?
Gia Hưng như bừng tỉnh, anh đỏ mặt ấp úng:
- Tôi sợ em say. Em không sao chứ?
Tường Lam loạng choạng ngồi xuống giường, cô đã mặc xong đồ ngủ tuy chưa chỉnh tề cho lắm.
- Sao anh ngốc vậy? Không thấy tôi tỉnh sao? Về phòng đi!
Gia Hưng đứng yên như hoang mang. Chợt Tường Lam ngẩng mặt lên nhìn anh:
- Có lẽ trên đời này anh là người thành thật nhất. Tuy ngốc nghếch nhưng anh rất đáng quý.
Gia Hưng bước nhanh đến đỡ cô khi thấy Tường Lam gục đầu trong tay, bàn tay anh hơi rụt rè như sợ chạm vào vào người cô:
- Em có sao không? Để tôi gọi dì Tư.
Nhưng cô đã lắc đầu:
- Tôi đã bảo không mà. Sao anh phiền quá vậy?
Gia Hưng lóng ngóng một cách tội nghiệp, anh không biết chăm sóc cho người say là thế nào.
- Em ngủ đi. Tôi sẽ canh chừng em.
Tường Lam nhìn anh khẽ cười xa vời:
- Sao anh tốt với tôi quávậy? Anh hiểu gì về tôi?
Anh nhìn cô đăm đăm, cái nhìn thăm thẳm sự dịu dàng, nửa rụt rè, nửa như cố đè nén điều gì đó.
- Tôi cũng không rõ. Tôi chỉ muốn lúc nào cũng ở bên cạnh em.
Tường Lam hơi nhướng mắt. Nụ cười của cô thật đẹp, không biết cô có cảm nhận được cái nhìn như bị thôi miên của Gia Hưng vào gương mặt mình hay không? Cô chợt đưa tay vuốt nhẹ má anh, cười vu vơ:
- Anh dễ thương lắm.
Hơi thở của Tường Lam nóng hổi miên man trên gương mặt Gia Hưng, một cảm giác như chấn động cả toàn thân khi cô hôn nhẹ lên má anh.
- Tôi xin lỗi, Gia Hưng. Tôi luôn xem anh như một người anh vậy, anh hiểu không?
Gia Hưng như không nghe thấy lời cô, anh nhìn vào gương mặt của Tường Lam với cái nhìn cháy bỏng khát khao mà ngay cả anh cũng không kiểm soát và tự chủ được. Bàn tay Gia Hưng run rẩy khi sờ nhẹ lên mặt cô, cái nhìn của Tường Lam dịu dàng chứ không như thường ngày càng làm anh mạnh dạn hơn. Không chịu nổi niềm đam mê bộc phát mà anh không cách nào kiềm chế nổi, môi anh vô thức đặt nhẹ lên môi cô, cái hôn như đánh thức tất cả các giác quan đã ngủ yên bấy lâu nay của anh, nó cuốn anh đi một cách mãnh liệt và không có cách nào cưỡng lại được, một không gian im lặng như nhấn chìm tất cả lý trí của cả hai. Một đêm mà Gia Hưng như trở về từ một vùng tối thật mơ hồ, anh như tìm lại được bản năng và chính con người thật của mình....