Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15594
Chia sẻ:
- Em đang suy nghĩ gì vậy? Sao không trả lời anh? Sự nghi ngờ của em làm anh rất khổ tâm.
Tường Lam nhìn anh. Cử chỉ của Hoàng Minh thật không giống anh chút nào. Cô bỗng thấy mềm lòng vì sự biểu lộ của anh.
- Em không nghi ngờ gì cả. Vả lại, em nghĩ mình cũng không có quyền đó. Anh cứ sống theo ý anh. Còn em không thể khẳng định bất cứ điều gì trong lúc này được.
- Đừng nói như thế và cũng được phủ nhận tình cảm của hai đứa. Anh luôn nghĩ mình phải có trách nhiệm với em và cùng em vượt qua mọi trở ngại. Anh luôn ở bên cạnh và luôn ủng hộ em,hãy nhớ giùm anh điều đó, Lam.
Cô nhìn anh rồi lặp lại:
- Anh ủng hộ việc làm của em sao? Anh nghĩ gì về em?
Hoàng Minh mỉm cười dịu dàng:
- Anh thích tất cả ở em. Sắc đẹp lẫn tài năng và cả sự dịu dàng hiền hòa nữa.
Tường Lam cười nhẹ. Câu trả lời thật đúng với Hoàng Minh.
- Có thể anh nói quá thẳng thắn nhưng đó là sự thật. Anh chỉ muốn em hiểu đúng suy nghĩ của anh.
Tường Lam chớp mắt. Cô rất muốn nói điều gì đó để đáp lại Hoàng Minh nhưng sao vẫn không mở lời được. Cô muốn, nếu phải đón nhận tình yêu thì phải đón nhận một cách trọn vẹn, nhưng hiện tại cô không cho phép mình đi quá giới hạn được. Hoàng Minh chợt nắm nhẹ tay cô rồi đưa lên môi:
- Đừng rút tay lại. Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra đâu.
Cô mỉm cười rồi để yên tay mình trong tay anh, Hoàng Minh nhìn cô với ánh mắt say đắm bất tận:
- Em định giải quyết thế nào với Gia Hưng?
Tường Lam nói thành thật:
- Gia đình em sẽ có trách nhiệm với anh ấy. Em sẽ cố gắng giúp anh ấy trở lại cuộc sống bình thường như mọi người. Chúng ta sẽ không bỏ rơi Gia Hưng, được không?
Hoàng Minh mỉm cười yêu thương:
- Anh hứa với em điều đó. Bất cứ em làm việc gì anh cũng sẽ ủng hộ.
Tường Lam nghe lòng thật bình yên. Cảm giác từ nay sẽ có anh bên cạnh, cô cảm thấy mình không còn mong ước gì hơn. Cô không thể trốn tránh nữa, hình như cô đã thật sự yêu anh rồi.
Tối, cô cương quyết ra về một mình chứ không muốn Hoàng Minh đưa, dù thấy anh có vẻ buồn nhưng cô vẫn giữ ý của mình.
Gia Hưng lại là người mở cổng cho cô. Chạy xe vào sân, cô bước xuống và đi thẳng vào nhà. Khi về phòng được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa, cách gọi rụt rè đó cô đã đoán biết là ai. Tường Lam đành miễng cưỡng ra mở cửa.
- Sao em không ăn cơm? Em còn bệnh không?
Tường Lam nhìn anh nói nhẹ nhàng:
- Tôi khoẻ rồi. Anh tìm có chuyện gì không?
Gia Hưng mỉm cười lắc đầu:
- Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi.
Cô mỉm cười:
- Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi đêm qua. Từ nay tôi sẽ không để mình bị bệnh như thế nữa, anh yên tâm đi.
Gia Hưng hơi lúng túng và nhìn vào trong:
- Em đang làm việc à?
Cô thấy mình hơi bất lịch sự khi để anh cứ đứng ngoài cửa phòng, nhưng quả thật cả hai không có chuyện gì đê nói với nhau cả. Với lại, cô đang gặp rắc rối với chiếc máy vi tính nên không muốn nói chuyện lâu.
- Tôi không phải giải quyết một số việc, không thể nói chuyện với anh được, anh đừng buồn nhé.
Anh mỉm cười thật hiền và lắc đầu:
- Không đâu. Tôi không bao giờ buồn em đâu.
Cô định nói thì có điện thoại reo:
- Xin lỗi, tôi phải nghe điện.
Cô bước nhanh đến bắt máy, cô muốn hỏi Quốc Trung về người sửa chữa máy vi tính, cô đang cần xem lại số liệu để ngày mai giải quyết công việc nhưng thật xui xẻo khi cái máy giở chứng không khởi động được. Tường Lam ngán ngẩm tắt máy, Quốc Trung nói khoảng một giờ sau họ mới đến sửa được.
- Máy em bị gì vậy?
Tường Lam khẽ thở dài:
- Xin lỗi nghe anh Hưng, công việc của tôi rất bận. Ngày mai chúng ta gặp nhé.
Nhưng Gia Hưng đã bước vào phòng.
- Tôi có thể xem nó được không?
Cô nhìn anh có lẽ tính tò mò trẻ con muốn được khám phá đây.
- Đây không phải là đồ chơi. Anh không xem được đâu. Công việc của tôi đều nằm trong đó cả.
Gia Hưng nói nhẹ nhàng:
- Tôi biết sửa mà. Để tôi giúp em!
Tường Lam nhìn anh đăm đăm. Cô không hiểu có phải Gia Hưng đùa không? Nhưng vẻ mặt của anh làm cô ái ngại, chắc máy vi tính giống một trò chơi nào đó mà anh đã từng chơi.
- Anh không hiểu đâu. Thôi được rồi, tôi cảm ơn anh vậy, nhưng một lát nữa đã có người đến đây giúp tôi, anh không cần phải làm gì đâu.
Gia Hưng chớp mắt:
- Tôi biết sửa thật mà, không cần gọi người khác đâu, những cái này dễ lắm.
Tường Lam hốt hoảng khi thấy anh đưa tay vào nút bấm, vẻ mặt thoáng chốc chăm chú của Gia Hưng làm cô đầy ngạc nhiên, anh tỏ ra rất thành thạo. Cô than thầm trong bụng, nếu chương trình mất hết thì phải tốn thời gian để làm lại rồi. Cô bước đến làm một cử chỉ ngăn lại:
- Sao anh không nghe lời tôi, anh không làm được đâu.
Nhưng hình như anh không nghe lời cô nói, cô thấy Gia Hưng rất tập trung, nhìn vẻ mặt hiện giờ của anh như một người khác vậy, một người đam mê công việc và đang cố gắng làm thật tốt. Tường Lam khẽ thở dài. Thôi thì để anh muốn làm gì thì làm, trước sau gì cô cũng cần có người sửa chữa lại.
Nhưng chỉ một lúc sau, cô như không tin vào mắt mình và cô cũng kinh ngạc khi thấy máy vi tính của cô đã khởi động được và bàn tay của Gia Hưng thật thành thạo lướt trên bàn phím. Cô nhìn anh đăm đăm như vẫn chưa thật tin vào mọi việc trước mắt.
- Anh biết sửa thật sao?
Gia Hưng cười thật rạng rỡ:
- Từ nhỏ tôi chỉ biết chơi với nó thôi. Bác Hiền mua nhiều sách cho tôi đọc lắm, tôi cũng có một cái máy giốn em vậy.
Tường Lam như vừa thức tỉnh. Không thể ngờ được Gia Hưng lại có biệt tài này, thật không đơn giản chút nào. Hình như ông Hiền đã xác định sẵn con đường cho anh đi, ông đã chuẩn bị tất cả kiến thức để anh có thể vận dụng cho mình. Chỉ duy nhất một điều ông không dạy, đó là cuộc sống, sự trải nghiệm ở đời, đó chính là điều mà Gia Hưng hoàn toàn không hiểu biết gì.
- Tôi không thể tin được. Anh giỏi lắm.
Gia Hưng mỉm cười, chứ không tỏ vẻ thích thú gì khi được khen. Tường Lam ngồi xuống giường đối diện với Gia Hưng và nhìn thẳng vào anh:
- Bác Hiền còn dạy anh điều gì nữa không?
Anh lắc đầu:
- Không.
- Tất cả mọi cái anh đều tự học à? Ý tôi nói là không có ai chỉ dạy anh cả sao?
Gia Hưng nhìn cô im lìm.
- Em không thích tôi học, đúng không?
Tường Lam chấp chới mắt, không ngờ Gia Hưng có suy nghĩ đó, có lẽ do một phần cô đã không cho Ngân tiếp tục dạy anh.
- Vậy anh có thích học không?
- Thích. Nhưng tôi không muốn làm em buồn. Tôi sẽ không học nếu em không thích.
Cô nghe lòng mình như trĩu nặng, một cảm giác, thật lạ lùng xâm chiếm. Gia Hưng như một bí ẩn mà cô đang tìm cách khám phá.
- Anh sẽ được học, nhưng hãy cố đợi một thời gian nữa để tôi sắp xếp và lo mọi thứ cho anh. Hãy tin là tôi luôn muốn điều tốt đẹp cho anh, Hưng ạ.
Gia Hưng chớp mắt nhìn cô, cái nhìn trong sáng và thăm thẳm một nỗi niềm. Lần đầu tiên côcảm thấy
hơi bối rối khi đối diện với anh. Ánh mắt anh như không còn trẻ thơ như trước nữa, cô có cảm giác anh nhìn cô như một người đàn ông nhìn một phụ nữ mà anh ta thích, dù trong đó vẫn còn một chút ngờ nghệch.
- Tôi biết em tốt với tôi lắm.
Tường Lam thoáng nhói đau. Không biết rồi đây anh có nhận thức được việc làm của cô không?
- Thôi được rồi, tôi phải làm việc, anh hãy về phòng mình nhé. Cảm ơn anh rất nhiều....