Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15618
Chia sẻ:
- Có chuyện gì không ba?
Ông Trọng mỉm cười:
- Nói ba nghe xem! Trở về đây, con mơ ước một công việc thế nào?
Tường Lam không khỏi bất ngờ khi nghe ba hỏi:
- Cứ nói đi, bất cứ công việc gì ba tin con gái của ba đều tự tin vào bản thân mình.
Tường Lam mỉm cười:
- Con thích một công việc mà trong đó có sự thử thách, con muốn thử xem năng lực của mình đến đâu.
Ông Trọng nhìn cô thoáng nét hài lòng. Ngày xưa khi biết vợ chồng ông không thể sinh con được nữa, ông đã tập cho Tường Lam sự cứng rắn, dứt khoát từ lúc nhỏ. Ông bắt cô phải biết cách tự lập và nhất là không được mơ ước những điều nhỏ bé, cô sinh ra là để gánh vác sự nghiệp gia đình và những công việc lớn lao. Nhiều lúc ông cũng thấy xót xa khi đã uốn nắn con gái theo suy nghĩ của mình, ông đã không cho phép cô được yếu đuối như những đứa con gái khác. Ông biết mình đã cướp mất của con gái những tháng ngày thơ mộng mà nó đáng phải có. Vừa tốt nghiệp xong, ông liền đưa cô qua Mỹ du học, tuổi thơ của Tường Lam chỉ biết có học và sống trong khuôn phép của ông. Giờ đây ông lại muốn cô gánh vác một trách nhiệm mà ông nghĩ sẽ là quá sức đối với cô nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, đó là con đường duy nhất để cứu vãn gia đình ông.
- Tốt lắm! Ba luôn tự hào về con, Lam ạ.
Cô mỉm cười nhìn ba. Con nhận ra ngay sự khác lạ ở ông, nhưng cô chỉ ngồi yên chờ nghe ba mình nói tiếp:
- Con còn nhớ gia đình bác Lộc không?
Tường Lam hơi nhíu mày:
- Có phải hai bác đã chết trong tai nạn giao thông không ba?
Ông Trọng gật đầu:
- Ba vừa phát hiện ra một sự thật và đó cũng là điều cứu vãn gia đình mình.
- Ba nói rõ đi. Điều đó là sao hả ba?
Ông Trọng nhìn cô rồi nói trầm ngâm:
- Ngày xưa ba và bác Lộc đã hứa với nhau là ba sẽ gả con cho con trai bác ấy. Lời hứa ngày xưa không ngờ ông bà ấy vẫn nhớ và đã để lại một tời di chúc trước khi mất.
Tường Lam nhìn ba khắc khoải:
- Con không hiểu? Sao lại có di chúc ở đây?
Ông Trọng trầm giọng:
- Trước khi mất vì tai nạn, ông Lộc đã có bệnh rồi, nên ông ấy đã làm sẵn một tờ di chúc để ở chỗ luật sư của mình. Khi ông bà ấy chết thì thằng Hưng chỉ mới bảy tuổi nên toàn bộ tài sản đều do ông Kỳ chú ruột của nó nắm giữ. Cách đây một tháng, ba vô tình gặp được luật sư của ông Lộc và được biết về tờ di chúc và âm mưu của ông Kỳ.
Tường Lam thấy căng thẳng cả người, côhiểu mọi việc đều có liên quan đến mình:
- Nội dung của tờ di chúc là nếu thằng Hưng và con cưới nhau thì ông Kỳ phải giao lại toàn bộ công ty cho hai vợ chồng con, ông ta sẽ chỉ được hưởng một ít cổ phần trong công ty mà thôi. Biết được sự thật đó, từ nhỏ ông ta bắt thằng Hưng lên Đà Lạt sống cô đơn trong ngôi biệt thự với ông quản gia, không cho tiếp tục đi học và sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Ông ta sợ nếu thằng Hưng có học thức và hiểu biết khôn ngoan sẽ giành lại tất cả. Tuần trước ba có tìm đến đó. Thật xót xa, cậu ta như không hiểu biết gì, ngờ nghệch như một đứa bé con, ông Kỳ thật nhẫn tâm đối với đứa cháu của mình.
Tường Lam bất thần nhìn ba:
- Con hiểu rồi. Có phải ba muốn con đám cưới với anh ta không?
Ông Trọng nhìn con gái, ưu tư:
- Ba không ép con, ba cho con toàn quyền quyết định. Đó là một công ty lớn, nếu con có được nó thì mơ ước của con đã thành hiện thực rồi. Với lại, nó sẽ cứu vãn được công ty của mình.
Cô nói một cách khó khăn:
- Nhưng làm sao con có thể làm vợ anh ta được chứ?
Ông Trọng mỉm cười:
- Chỉ là đám cưới trên danh nghĩa thôi. Nó ngu ngơ lắm, không hiểu thế nào là vợ chồng đâu. Sau một thời gian con có thể ly dị mà.
Tường Lam nhìn ba mình trân trối. Ông Trọng thoáng bối rối trước cái nhìn của con gái:
- Ba xin lỗi nhưng sự thật là như vậy. Chúng ta sẽ không bỏ rơi thằng Hưng, ba sẽ đối xử với cậu ấy như con trai của mình vậy. Ba tin ông bà Lộc sẽ không trách chúng ta. Người đáng tội chính là ông Kỳ, ông ấy phải trả giá cho việc làm của mình.
- Nhưng như thế mình cũng đâu khác gì ông Kỳ, con không thể làm như vậy được.
Ông Trọng vẫn nói nhẹ nhàng:
- Có thể mục đích giống nhau nhưng lương tâm mỗi người lại khác. Ba và bác Lộc từng là bạn thân của nhau thì không có lý gì ba lại để con trai bác ấy bị đối xử như thế. Nếu được, ba sẽ chữa bệnh và dạy dỗ lại cậu ta một cách đàng hoàng. Chúng ta hưởng tài sản đó là do ý muốn thật sự của bác Lộc chứ không phải chiếm đoạt như ông Kỳ.
- Vậy sao đên giờ luật sư của bác Lộc mới cho ba biết?
- Vì ông ấy không biết được địa chỉ của chúng ta, lúc bác Lộc mất thì chúng ta đã dọn nhà đi rồi. Ông Kỳ đã không cho ông ấy biết.
Tường Lam ngồi yên, cô như vừa trải qua một giấc mơ mà khi tỉnh dậy vẫn còn cảm giác sống trong ảo tưởng. Cô hiểu suy nghĩ của ba mình, đó chưa hẳn đã là một việc làm xấu xa, nếu cô đồng ý thì sẽ giúp con trai bác Lộc thoát khỏi tình trạng giam lỏng đó và điều quan trọng là công ty của gia đình sẽ được cứu giản. Cô chỉ áy náy một điều là mình đã có ý lợi dụng con trai của bác Lộc để đạt mục đích của bản thân. Một người bạn thưở nhỏ mà cô không sao nhớ rõ mặt, cô chỉ nhớ anh ta là một đứa trẻ rất thông minh và có đôi mắt rất sáng. Không ngờ ông Kỳ lại làm cháu ruột của mình ra nông nỗi đó.
Ông Trọng đã ra khỏi phòng tự bao giờ nhưng Tường Lam vẫn cứ ngồi yên như thế. Cô biết rõ về ông Kỳ và công ty đó. Đúng là được điều hành nó là cả một giấc mơ, cô không phủ nhận là mình ao ước đạt được điều đó nhất, vực dậy công ty gia đình và nắm giữ công ty gia đình của bác Lộc.
Cuối cùng thì đám cưới cũng được diễn ra, ông Kỳ không thể làm gì được khi luật sư đem các giấy tờ chứng thực ra trước mặt. Khi đã dàn xếp xong về ông Kỳ thì chỉ hai ngày trước khi cưới, Gia Hưng đã được mọi người đón về Sài Gòn. Cậu ta ngơ ngác như một đứa trẻ. Đi bên cạnh nhau nhưng Tường Lam cảm thấy thật hổ thẹn với một chút xấu hổ trước cái nhìn của mọi người. Nhưng cô không phải là loại người yếu đuối, cô không sợ những ánh mắt đó nghĩ gì về mình, điều cô cần bây giờ là cứu vãn gia đình và thực hiện ước mơ. Buổi lễ cũng kết thúc, cô dâu chú rể được đưa về ngôi biệt thự của gia đình. Lần đầu tiên cô mới thấy hết sự giàu sang của gia đình bác Lộc. Đúng là cũng nên thông cảm cho ông Kỳ, đứng trước sự cám dỗ quá lớn thì làm sao có thể từ bỏ được.
Cả hai vừa bước vào cổng thì đã gặp những người làm đã chờ sẵn, cô hiểu đó là sự sắp xếp của ông quản gia:
- Cảm ơn bác!
Ông quản gia mỉm cười hiền lành:
- Chắc cô cậu cũng mệt rồi nên về phòng nghỉ đi.
Nói rồi, ông quay qua Gia Hưng đang đứng lơ ngơ kế bên:
- Cậu theo cô Lam về phòng nhé. Đi ngủ đấy, hiểu không?
Tường Lam đỏ cả mặt. Lần đầu tiên cô liếc nhìn anh ta, nụ cười của anh rất hiền.
- Dạ.
Không thể làm khác, cô đành dắt anh ta về phòng. Vừa đóng cửa xong, cô đã thoáng bối rối. Cố ý nhìn Gia Hưng với cái nhìn nghiêm nghị, cô nói:
- Anh mệt không?
Gia Hưng nhìn cô, cái nhìn thật trẻ con:
- Mệt. Hôm nay vui lắm.
Tường Lam mỉm cười, cố gắng nói thật đơn giản:
- Nếu anh mệt thì đi tắm rồi nghỉ sớm.
Nói xong, cô nhìn anh xem phản ứng thế nào.
- Tôi không tắm đâu. Em tắm đi!
Tường Lam thấy thật khổ sở, cô nhìn thẳng vào Hưng:...