Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 6
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 18794
Chia sẻ:
Thục Nhi thu dọn vali cho cả hai người, còn Lan Chi gọi ra sân bay đổi chuyến bay. Họ thật may mắn, chuyến bay cuối cùng trong ngày về Tp.HCM là 11h30. Hai nàng còn 90 phút để chuẩn bị mọi thứ và đến sân bay.
Hai cô gái lặng lẽ kéo vali xuống sảnh tiếp tân. Sảnh rộng thênh thang chỉ có ba người khách check in muộn. Lan Chi cố nặn ra vẻ mặt tươi tỉnh, nàng yêu cầu trả phòng. Anh nhân viên quầy tiếp tân thoáng ngạc nhiên, vì theo lịch hai nàng sẽ check out ngày mai để đi Pattaya, hai nàng sẽ ở tại một chi nhánh của chính khách sạn này tại Pattaya.
Anh ta lịch sự hỏi hai nàng muốn cancel booking phòng tại thành phố biển Pattaya không, Lan Chi khôn khéo nói rằng vẫn giữ booking, hai nàng đi bằng xe của bạn lên đó.
Khi hai nàng vừa đi ra, anh tiếp tân thoáng chần chừ, anh nhấc điện thoại gọi cho số công ty đã đặt booking cho Lan Chi và Thục Nhi.
Lan Chi và Thục Nhi nhảy lên chiếc taxi đầu tiên bắt được, yêu cầu ra thẳng sân bay. Khi xe chạy được 5 phút, hai nàng mới thả lỏng đôi chút, Thục Nhi mệt mỏi vì party cả đêm, nàng tựa vào vai Lan Chi ngủ ngon lành. Lan Chi vẫn lo lắng không ngủ được, linh tính báo cho nàng biết mọi việc không đơn giản như vậy. Nhìn Thục Nhi ngủ vô tư cô bé nhỏ bên mình, nàng thầm cảm ơn, có Thục Nhi bên cạnh trong những giờ phút này nàng cảm thấy an tâm hơn. Nhưng nàng cũng ý thức rằng mình phải cứng rắn hơn để có thể che chở cho Thục Nhi.
Xe taxi chạy khá nhanh, Lan Chi cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, nàng cố chống lại cơn buồn ngủ nhưng thật khó. Xe đi vào đường cao tốc ra sân bay, Lan Chi yên tâm nhắm mắt lại định bụng chỉ chợp mắt một chút, nhưng nàng ngủ thật. Đột nhiên chiếc xe hãm tốc độ nhanh, tấp vào lề. Lan Chi bừng tỉnh, nàng thấy ánh đèn đỏ chớp lóe lên bên mắt mình, một chiếc xe cảnh sát ép sát chiếc taxi của mình. Nàng nheo mắt nghi ngờ, tay lay người Thục Nhi dậy.
Hai tên cảnh sát mặc đồng phục đen ôm sát người bước xuống, súng đeo bên hông, tay cầm dùi cui cao su tiến đến bên xe. Tài xế taxi run rẩy, ấp úng hỏi chuyện bằng tiếng Thái, hai gã lạnh lùng xem giấy tờ của tài xế taxi, rồi ném trả lại. Hai tên đi ra sau xe, dùng dùi cui gõ lên cửa kính xe, yêu cầu kéo kính xuống.
- Your passport. – giọng hắn nói ngắn gọn, cứng ngắt.
Lan Chi và Thục Nhi rút passport ra, tay cầm run run, đưa qua khung cửa xe. Hắn giựt lấy một cánh thô bạo khỏi tay nàng, lật ra, liếc nhìn hình bên trong và nhìn gương mặt hai người như so sánh. Hắn cầm passport hai người nhét vào túi áo trước ngực trước bốn mắt ngạc nhiên mở tròn của hai nàng.
Hai gã mở bung cửa xe, nắm tay Lan Chi và Thục Nhi thô bạo lôi ra khỏi xe, trong tiếng la hét của hai cô xen lẫn tiếng Anh và tiếng Việt.
- What’re you doing? Take your hand off me.- Lan Chi cố gắng vùng tay nói.
- Buông tôi ra, tôi làm gì hả? – tiếng Thục Nhi vang lên oai oái trong đêm.
Hai tên không nói không rằng đẩy hai nàng xoay người úp mặt lên thùng xe, chạm khá mạnh làm mặt hai nàng nhăn nhúm lại vì đau. Tay hai nàng bị bẻ quặc ra sau, hai chiếc còng tay lạnh ngắt tra vào bóp chặt lại, Lan Chi vùng vẫy nàng uất ức, nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào không nói được ra lời, chưa bao giờ nàng tưởng tượng được mình bị đối xử tệ bạc như vậy.
Hai nàng bị đè cứng trên thùng xe, chân bị hai tên cảnh sát mang giầy bốt thô bạo đá mở toạt ra, tay hai gã vuốt dọc hai bên sườn, nắn bóp xung quanh ngoài ngực áo, vòng xuống vuốt ngang quanh eo, vuốt dọc xuống đùi, rồi vuốt dọc lên hai chân. Lan Chi hiểu hai gã đang lục soát cơ thể mình, nhưng hai nàng có thể có gì giấu trong người mà lục soát chứ, vũ khí, ma túy. Bàn tay hai gã dừng lại, mò mẫm dưới váy giữa hai chân của hai nàng, Lan Chi cắn răng chịu đựng, Thục Nhi chửi bới lung tung bằng tiếng Việt. Lan Chi cảm nhận được ngón tay đang luồn qua mép quần lót mình, miếc lên giữa hai mép âm hộ. Nàng cảm thấy thật nhục nhã, mình bị còng tay, chổng mông giữa highway, mặc cho tên cảnh sát khốn nạn sàm sỡ mình. Nàng quá uất ức, cơ thể nàng run rẩy, Lan Chi bật khóc.
Tên kia nói gì đó bằng tiếng Thái, tên này lầm bầm khó chịu, hắn ráng chà hai ngón tay lên cửa mình nóng ấm của Lan Chi lần nữa, rồi nuối tiếc rút tay ra, để nguyên quần lót nàng lệch hẳn sang một bên bẹn.
Hai nàng bị đẩy vào xe cảnh sát, hành lý cũng quăng vào cốp xe. Xe lao đi trong bóng đêm, mang theo Lan Chi và Thục Nhi, đi về hướng Pattaya.
________________
Xe đi gần hai tiếng đồng hồ, Lan Chi và Thục Nhi vẫn bị còng tay, hai nàng nằm dựa vào nhau, cánh tay tê rần không còn cảm giác.
- Làm sao bây giờ chị? – Thục Nhi nói thì thào.
- Em hỏi lần thứ mấy rồi hả? Chị đã nói là chị không biết mà! – Lan Chi bực tức nói.
Một tiếng đồng hồ, nàng không nghĩ ra được điều gì, ngoại trừ nghe Thục Nhi nhai đi nhai lại một câu đó. Lan Chi biết kẻ đứng sau vụ này là ai, chỉ có ông ta mới có quyền lực sai bảo cảnh sát, ông Chủ tịch của chính công ty nàng đang làm việc. Lúc này Lan Chi mới hối hận không gọi điện kể chuyện này cho Hồng Sơn trước khi rời khách sạn. Nhưng ở đời đâu có chữ nếu hay nút Crtl + Z trên máy tính, Lan Chi phải dựa vào khả năng của mình để thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Lan Chi có tự tin mình có thể làm được, như hoàn cảnh nguy hiểm tại Cần Thơ trước đây nàng có thể tự vượt qua. Nhưng đây là xứ người, tiền bạc giấy tờ của hai người bị bọn chúng giữ hết. Hai nàng có thể cầu cứu Đại sứ quán Việt Nam tại Bangkok, nhưng ít nhất phải thoát được những tên này và đến được đó.
Nàng biết đây là hoàn cảnh khó khăn gấp trăm lần những tình huống mình phải đối phó trước đây.
Lan Chi nhìn ra đường, nàng thấy bảng hướng dẫn giao thông ghi Pattaya 30km, bọn chúng đưa hai nàng đi hết hành trình mà mình định bỏ lỡ. Thục Nhi mệt mỏi ngủ vùi trong lòng nàng, Lan Chi cúi người đè lên vai Thục Nhi cho đỡ mỏi.
Một giờ đồng hồ sau, chiếc xe rẽ vào một căn biệt thự bên bờ biển. Vừa nhìn cánh cổng, Lan Chi đã khẳng định chắc chắn nhân vật chủ mưu là ông Rai, cánh cổng này giống cánh cổng biệt thự gần như hoàn toàn. Cánh cổng có thểchịu lực ủi của một chiếc xe tăng, bức tường dày 5 tấc có hứng lực công phá của B40. Chỉ có những người tiền núi mới làm những chuyện như thế.
Chiếc xe chạy thẳng vào trong, dừng trước bậc thềm đá bóng loáng của căn biệt thự. Một người đàn ông tóc bạc trắng da mặt hồng hào chạy ra, mở cửa sau xe. Ông nhìn hai người tù binh tóc tai rũ rượi, tay còng sau lưng, mặt ông đỏ bừng, răng nghiến lại, hét lên.
Hai gã cảnh sát hớt hải chạy lại trước mặt ông, cũng nhìn vào xe xem có chuyện gì, thấy hai cô gái vẫn y nguyên, cả hai thở phào.
- Chát, chát, chát…
Ông gìa tóc bạc lấy hết sức bình sinh tát thẳng tay vào mặt hai tên cảnh sát, hai gã mặt đỏ bừng, chỉ dám gồng người lên hứng chịu cơn tức giận của ông, không hề tránh né. Ông tát đến mức một trong hai gã chảy máu mũi ròng ròng, nhưng vẫn không dám đưa tay lên lau. Ông thở hồn hộc như đã hết sức, ông nói một tràn tiếng Thái, chỉ vào hai cô gái. Hai gã kia tức khắc lao vào xe, tháo khóa còng cho Lan Chi và Thục Nhi, bế hai nàng ra ngoài xe, đặt xuống bậc thềm. Lan Chi và Thục Nhi xoa nắn cổ tay đã bị sưng tấy đỏ lên, hai cánh tay lưu thông máu chảy đều, cảm giác bứt rứt ngứa ngứa trong mạch máu thật là khó chịu. Hai gã cảnh sát vác hành lý hai nàng đặt xuống chân ông gìa, đưa ông giấy tờ của hai nàng, ông phất tay, hai gã mừng rỡ như được ân xá, chui ngay vào xe chạy như ma đuổi.
- I’m very sorry for their behaviour. It was a misunderstanding.- Ông gìa đến trước hai nàng xin lỗi, cúi người thập sâu.
- Okie, so can we go now? – Lan Chi nói, mắt nhìn chằm chằm chỗ cộm lên trên túi áo ông ta, nơi ông ta nhét passport hai người.
- Not quite yet, please be patient for one day, my boss’s coming and sure he’ll take you to the airport. – ông ta từ chối khéo léo.
Lan Chi thở dài, ít ra hai người không bị ngược đãi như đi với hai gã kia, dù đang bị giam lỏng nơi này....