Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 6
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 18796
Chia sẻ:
- Xin hỏi cô là Lan Chi. – Một cô gái mặc đồng phục lễ tân bước đến hỏi.
Lan Chi khẽ gật đầu, ánh mắt nàng quan sát cô gái trước mặt, cô ta không có biểu hiện gì bất thường, vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên với nụ cười thân thiện chuyên nghiệp.
- Mời cô đi theo tôi.
Cô gái dẫn đường đi lên phía trước, Lan Chi đoán chắc họ phải đi lên tầng trên bằng thang máy. Nhưng trái lại, cô gái hướng dẫn nàng đi đến cầu thang, đi bộ xuống tầng hầm. Lan Chi lo lắng đi theo, nàng không biết chúng đang tính toán gì với nàng.
Xuống tới hầm đậu ôtô, cô gái cúi chào nàng, rồi xoay lưng đi lên. Lan Chi đứng đó, lo sợ nhìn quanh, nàng có cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình. Bất chợt chiếc ôtô màu xám ghi đậu trong dãy ôtô trước mặt, bật đèn lên, chớp chớp về phía Lan Chi. Nàng hiểu đây là tín hiệu dành cho mình. Lan Chi hít một hơi sâu cho tâm trạng bớt khẩn trương, nàng bước đến trước chiếc xe.
Người đàn ông trong xe có gương mặt góc cạnh, ria mép rậm vuông hình chữ nhật, lông mày rậm xếch lên, bên mắt trái có một chiếc sẹo dài đến sát miệng, nhìn hắn dữ tợn như tướng cướp. Lan Chi có thể nhận ra đôi mắt của hắn, chính là người đàn ông đã xông vào phòng cô đêm qua.
- Cô rất ngu xuẩn khi nhờ vả đến gã mặt trắng đó. Cô nghĩ hắn làm được gì chứ? Hắn nhiều lắm chỉ mang đến cho tôi ít phiền phức thôi. – Gã bước ra khỏi xe, gầm lên giận dữ.
- Ông nói gì tôi không hiểu? Tôi nhờ đến ai chứ? – Lan Chi lo lắng sợ hắn phát hiện ra điều gì.
- Hừ, còn chối ah! Vậy tạo sao thằng nhãi nằm trên mình cô tối qua, lại theo cô đến đây? – Gã hét thẳng vào mặt Lan Chi.
Lan Chi rùng mình, chưa bao giờ nàng gặp một gã đàn ông thô lỗ, nóng nảy như vậy. Nàng đã hiểu ra, Tuyên vì lo lắng cho nàng nên lén đi theo, Lan Chi thầm cảm động. Nhưng nàng cũng biết năng lực cậu bé rất hạn chế, sẽ không giúp nàng được gì, điểm tựa của Lan Chi là nhân viên ngầm do ông Cương phái theo nàng. Họ bí mật đến mức bản thân nàng và ngay cả gã trước mặt cũng không phát hiện ra.
- Bây giờ, cởi quần áo ra! – Gã nói.
- Cái gì? Ông điên à! Ông muốn gì? – Lan Chi giật mình hét lên, nàng lùi người lại.
- Thay bộ quần áo này vào! – Tay gã bất ngờ rút ra từ sau lưng, dúi vào tay Lan Chi bộ quần áo nhàu nát.
- Sao? Không muốn à! Đi về đi.. Tôi không ép cô đâu – Gã nói, miệng nhếch lên cười.
Lan Chi chần chừ, dù gã đã thấy cơ thể nàng trong trường hợp còn đặc biệt hơn, nhưng ánh mắt gã cứ nhìn chằm chằm làm nàng khó chịu.
Nàng từ từ cởi áo khoác. Hai tay kéo dây kéo váy, chiếc váy rớt xuống chân. Cơ thể của nàng với bộ nội y ren đỏ nổi bật trên làn da trắng hồng.
Gã đó hít một hơi thật sâu bước đến sát bên nàng. Lan Chi ôm bộ quần áo gã đưa chụp lên ngực, nhìn gã chằm chằm. Gã bất chợt ngồi thụt xuống trước người nàng. Lan Chi giật mình chưa kịp phản ứng lại thì tay gã đã nhặt lấy quần áo, ví tay của nàng nằm dưới chân, cho vào túi nilon. Gã đứng thẳng người lên, mũi gã cố tình lướt sát qua chiếc quần lót ren nhỏ giữa hai chân nàng, gã hít một hơi thật sâu, cố tình phát ra tiếng cho nàng nghe được. Lan Chi rùng mình, nàng cảm thấy nhột nhạt giữa hai chân, mặt hơi nóng lên.
Lan Chi cầm bộ quần áo, mắt nhìn xuống, bộ đồ màu xanh, nhiều chỗ đã bạc màu, vải sờn lên. Nàng không biết tại sao gã bắt nàng thay đổi quần áo, nàng cũng không quan tâm việc phải mặc bộ đồ cũ này, nhưng nàng tin mình đang được bảo vệ an toàn.
___________________
Năm phút sau, một chiếc ôtô ghi xám lao ra khỏi Khách sạn Hồng Hà. Phía sau xe, Lan Chi mặc một bộ đồ bộ xanh cũ, đầu đội mũ kết. Xe lọt vào giữa dòng xe, Lan Chi quay đầu nhìn lại, Tuyên ngồi trên xe máy bên vệ đường, đội mũ sụp xuống vẫn lén lút quan sát về phía khách sạn.
Nàng cảm thấy tội nghiệp cậu bé, đã bị lừa trước mắt. Nhưng Lan Chi còn lo lắng hơn, nghĩ đến người của ông Cương cũng bị bỏ lại phía sau vì chuyện này. Nếu quả như thế, nàng phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình.
Chiếc xe đi vòng vèo trong nội thành Hà Nội, chủ yếu để xác nhận không còn người đi theo, rồi dừng lại trước một con hẻm nhỏ tại phố Bát Đản. Gã đậu xe, dẫn nàng đi bộ vào. Lan Chi hơi ngờ ngợ địa điểm này, chính là nơi cô đã theo đuôi ông Liêm đến đây, ông ta nói chuyện với một người đàn ông đội mũ giấu mặt.
– Lạ lùng gì nữa, đừng nói với tôi là cô chưa đến đây! – Giọng gã mặt sẹo nói.
Lan Chi không nói gì, có nói cũng bằng thừa, từng đường đi nước bước của nàng, họ nắm trong lòng bàn tay. Nàng tự hỏi không biết việc mình có thỏa thuận riêng với ông Cương, họ có biết không.
Nàng đi theo sau lưng gã mặt sẹo, gã lầm lì đi thẳng vào bên trong quán cafe. Họ xuyên qua bức rèm trúc, đến trước cái màn vải treo sát tường, tay gã kéo nhẹ sang một bên, phía sau cánh cửa gỗ. Lan Chi vỡ lẽ ra tại sao hôm đó nàng không tìm được gã đội mũ đã nói chuyện với ông Liêm. Nàng cũng quan sát phía sau của gã mặt sẹo này, dáng người gã không thể là người kia được. Người đó rất có thể là người muốn trả thù chồng nàng.
Sau cánh cửa là một lối đi nhỏ, tối tăm, ẩm mốc, treo một bóng đèn quả ớt ánh sáng lờ mờ. Lan Chi đoán lối đi riêng này đang dẫn nàng về hướng phía sau căn nhà.
Gã mặt sẹo dùng chìa khóa mở cửa, bên trong là một căn phòng, hai chiếc giường đôi, chăn ra nhàunát, quần áo đàn ông vứt lung tung. Mùi quần áo lâu ngày chưa giặt, mùi thuốc lá, mùi ẩm mốc của căn phòng thiếu ánh sáng, quyện lại như đông đặc không khí, Lan Chi đưa tay lên che miệng, nàng cảm thấy buồn nôn.
– Chào em, còn nhớ anh không? – tiếng đàn ông giọng miền Nam vang lên sau lưng Lan Chi.
– Ah.. Anh.. Anh Định. Sao anh ở đây? – Lan Chi quay lại ngạc nhiên nhận ra người bạn thân chung cơ quan của chồng.
Định dáng người thấp, tóc cắt cao, anh ta mặc một chiếc áo sơmi hồng nhạt, quần tây màu kem sáng. Định không trả lời câu hỏi của Lan Chi, chỉ nhìn nàng mỉm cười.
– Anh.. Tôi không ngờ anh chính là người hại anh Sơn, trong khi anh Sơn đến bây giờ vẫn suy đoán lung tung mà chưa bao giờ nghi ngờ anh. Tại sao chứ? – giọng Lan Chi rung lên, nàng đang cố áp chế cơn giận.
– Tại sao? Đơn giản lắm. Tôi không thích nó. Nó dựa vào cái gì mà lúc nào cũng trên đầu tôi. Nhà giàu, du học, công việc thuận lợi, lấy vợ đẹp… Chẳng qua là điểm xuất phát nó tốt hơn thằng này. Bây giờ xem nó về số không, mất hết tài sản, tiền bạc, công việc và cả vợ yêu của nó cũng mất, xem nó ngóc đầu lên thế nào?! – Mắt Định long lên, răng nghiến ken két.
– Anh sai rồi. Anh Sơn có thể mất hết, nhưng không bao giờ mất tôi. Tôi sẽ không bao giờ rời xa Hồng Sơn. – Lan Chi nói với giọng kiên quyết.
– Ha ha… Lan Chi ơi Lan Chi! Em nghĩ mình hiểu bao nhiêu về đàn ông chứ?! Em không rời xa nó thì sao? Tôi sẽ làm cho nó chán ghét em, kinh tởm thân thể của em. – Mắt gã đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lan Chi.
– Không bao giờ có điều đó, Hồng Sơn rất yêu tôi. Anh làm được gì chứ? Anh muốn gửi mấy tấm hình kia chứ gì? Nó không thay đổi được tình yêu anh Sơn dành cho tôi đâu! – Lan Chi tức giận, mặt đỏ bừng.
Gã chợt nhớ đến chuyện gì, rút trong túi ra một sấp hình, ném vào người Lan Chi. Những tấm hình rơi vãi xuống đất, toàn bộ là hình ảnh Lan Chi cùng Tuyên hoang dại bên nhau, nhiều góc còn chụp rõ cả bộ phận sinh dục hai người đang dính chặt lấy nhau. Lan Chi đỏ bừng mặt, mắt nàng rơm rớm, nàng cảm thấy uất ức và tủi nhục.
– Anh có in cho em vài tấm kỷ niệm này. Kể ra thằng em anh số khổ, nó thì cô đơn lạnh lẽo trong tù, vợ nó lại bù khú với một thằng nhãi ranh. – Định nói với giọng hả hê.
Lan Chi quỳ xuống, hai tay nàng chộp lấy những tấm hình, xé vụn ra, xé nhỏ rồi xé nhỏ đến mức không thể ráp lại được....