Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 2
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7906
Chia sẻ:
… Bạc liêu ơi… có nhớ chăng người …
-.Ah…. – anh Linh hưng phấn đứng lên hét vang, đã lâu lắm rồi, anh mới được thoải mái như thế này.
Anh đứng đó, cởi áo, rồi mở khóa quần, chợt nhớ ra, anh quay bắt gặp ánh mắt Lan Chi tròn mắt nhìn mình. Anh đỏ mặt, ấp úng:
– Anh xin lỗi, anh thích nhất tắm sông trong đêm trăng sáng. Em quay mặt lại đi. – Anh nói.
– Ah… – Lan Chi đỏ bừng, nhưng nàng chợt nghĩ muốn trêu anh – Anh cứ cởi đi, em là gái có chồng mà, lạ lẫm gì mấy thứ đó.
Linh há hốc miệng không biết nói gì, nhìn mặt Lan Chi dửng dưng như không, không hề có ý sẽ quay đi. Trung thì ngồi đó nhe răng cười, nghe đối đáp của hai người. Ông Tư không phản ứng gì, chỉ tự rót rượu uống. Linh chợt thấy mình buồn cười, cứ như trai tân không bằng, đã muốn xem thì cho xem. Anh cởi luôn chiếc quần dài, sau đó tuột nốt chiếc boxer short bên trong. Lan Chi nóng bừng cả mặt, tuy nàng nói cứng, nhưng ngồi ở vị trí nàng nhìn qua giữa hai chân anh có thể thấy dương vật anh đung đưa, thật dài. Linh quay đầu lại cười híp mắt.
– Sao? Có muốn bơi thi với anh không? – Nói xong không chờ nàng trả lời, anh phóng ào xuống sông.
Nhìn tư thể lao xuống nước của anh, có thể đánh giá anh là tay bơi cự phách.
Bây giờ đến Trung, hắn cởi quần áo ào ào, nhưng không cởi quần lót, cứ thể nhảy xuống theo Linh. Hai người bơi quanh thuyền mở giọng trêu chọc Lan Chi, rủ nàng xuống bơi. Lan Chi chỉ cười, dĩ nhiên nàng không đáp ứng, nàng bơi rất khá, nhưng nước sông đen thui, đục ngầu làm nàng sợ, vả lại, nàng không cho rằng mình sẽ thoát y tắm cho đồng nghiệp xem. Nhất là… nàng chợt nhớ tới ông Tư, ánh mắt ấy. Nàng nổi da gà, nhìn sang, như đọc được suy nghĩ của nàng, ông ta đang nhìn nàng chằm chằm. Lan Chi sợ hãi thật sự, nàng nhìn xuống sông, thấy Linh và Trung đang bơi xa hơn, họ bơi hướng về cái đèn phao màu đỏ. Nàng muốn kêu hai anh quay lại, nhưng không biết nói lý do gì.
Lan Chi quay đầu nhìn lại, ông già biến mất, nàng hoảng sợ, vùng quay lại sau lưng, sát mặt nàng là đôi mắt đỏ ngầu ấy.
– Á – Lan Chi hét lên.
– Hề.. hề…, đừng sợ đừng sợ, có ai làm gì đâu. – Ông Tư đứng lên đi về chỗ cũ.
Lan Chi lo sợ, nàng ráng kềm chế hơi thở của mình. Nàng lùi người chậm chậm ra sát rìa của nóc mui, nàng định bụng sẽ lao xuống nước nếu ông ta chạm đến nàng.
– Ah hèm, hồi trưa xem đã mắt chứ? – Ông Tư hỏi nhưng không nhìn nàng.
– Ông nói gì? Xem gì chứ? Tôi không hiểu? – Lan Chi thoái thác.
Lão ta ngẩn đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng, mắt lão lúc này cũng bình thường, Lan Chi tự hỏi liệu ai có thể thay đổi màu mắt nhanh như vậy.
– Còn chối ah… xem ra phải dùng tuyệt chiêu cô em mới thành thật đây – Lão nói xong nhổm người như muốn ngồi dậy.
– Ah.. ông muốn làm gì.. ông muốn tôi nói gì – Lan Chi hét lên.
– Chỉ muốn nói chuyện với cô em chút thôi, không làm gì hết.
Lan Chi quay đầu lại nhìn về hướng Linh, hai người mới gần đến cái đèn phao, còn lâu mới quay lại.
– Ông muốn hỏi gì? Chuyện của ông tôi chỉ vô tình thấy thôi, tôi sẽ không nói cho ai hết – Lan Chi đành ứng phó tình thế.
– Ha ha… nói thì sao chứ. – Ông ta ngửa đầu lên trời cười. – Cô em xem thấy gì?
– Tôi.. tôi không .. – Nàng thấy ánh mắt của lão ta nhìn mình, nàng rùng mình – .. thì ông sao tôi thấy vậy thôi.
Lão ta nhếch mép lên cười, tay rót rượu, rồi đưa ly rượu sang cho Lan Chi.
Tôi không uống – Lan Chi kiên quyết.
Tay lão không rụt về, vẫn giữ nguyên ly rượu đưa tới, không có ý định rút về. Lan Chi mím môi, kiên quyết không nhận ly rượu, nhưng ánh mắt lão ta như đe dọa, làm nàng lo lắng, nếu mình không uống thì hắn làm gì? Thôi một ly cũng được.
- Một ly thôi đó. Đừng ép tôi – Lan Chi đưa tay nhận lấy và uống gọn.
Nàng nhăn mặt vì vị nồng của lọai rượu Tây này, trán nàng bắt đầu rịn mồ hôi.
– Có muốn xem lại nó cho rõ không? – Lão già nói nhỏ.
– Xem gì?.. Ah, không, không… tôi không muốn – Lan Chi vừa nói vừa lùi người về, mông nàng đã chạm đến rìa của nóc ghe.
– Ha ha.. cô em có biết nó nuôi bao nhiêu người đàn bà của cái xóm này không? – Giọng ông ta hơi lè nhè, tay nắm lấy đũng quần dứ dứ.
– Không một đứa nào làm với nó một lần mà quên được, có muốn thử không? – Hắn nói tiếp.
– Không.. không.. ông mà bước đến một bước là tôi nhảy đấy. Tôi không biết bơi đâu – Lan Chi cũng đứng lên thủ thế.
Hắn hơi ngần ngừ, hắn ngồi yên đấy, không nói gì nữa, nhưng vẫn liếc nhìn Lan Chi ánh mắt lóe lên.
Lan Chi leo xuống, nàng đi ra phía trước đến mũi ghe, ngồi đây nàng cảm thấy yên tâm hơn, tránh xa lão già gớm ghiếc đó. Nàng ngồi đó, 15 phút sau thì Linh và Trung bơi về đến nơi, Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, 15 phút vừa qua dài như vô tận. Linh vừa nhúng người lên ghe, Lan Chi đã vọt với bên anh, nàng nói mình mệt muốn đi về ngay. Ánh mắt anh nhìn nàng, miệng hơi mỉm cười.
– Thì về, nhưng em cũng phải cho anh mặc quần vào chứ! – Anh nói, mắt nháy tinh nghịch.
Ah.. – Lan Chi cúi xuống nhìn, rồi quay mặt đi ngay, mặt nàng đỏ như nắng chiều, trong lúc vội vàng nàng quên mất.
Về đến nhà, chui vào phòng, nàng chốt cửa thật kỹ, tinh thần Lan Chi mới ổn định lại. Sau khi suy nghĩ mọi chuyện, nàng muốn sáng sớm mai phải rời đây càng nhanh càng tốt. Lan Chi chìm vào giấc ngủ, vì thể xác và tâm trí của nàng đã mệt mỏi quá độ.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe Lexus màu đồng chạy thẳng hướng Cần Thơ. Lan Chi đã vui vẻ hoạt bát trở lại. Đoạn đường gần 30 phút, thoáng cái đã tới, Lan Chi muốn ghé khách sạn trước để nàng thay đồ, vì nàng không thể mặc bộ đồ nhăn nhúm này vào Hội Chợ được.
Chiếc xe dừng trước Khách sạn Thanh Hoa trên đường Trần Phú, đây là khách sạn tư nhânnhưng có quy mô khá lớn, cao 18 tầng, 4 thang máy, hồ bơi tầng thượng… Lan Chi vào ở phòng kế bên sếp Linh, còn Trung thì bị ép xuống tầng dưới vì không đủ phòng chung một tầng. Nàng lao vào trong, cấp tốc tắm rửa, thay đồ và không quên gọi điện thoại cho chồng.
Nghe giọng anh ngái ngủ, Lan Chi thật thương anh, sáng hôm nay Chủ Nhật mà mới 7 giờ sáng mình đã gọi anh dậy.
– Lan Chi hả? Em ở đâu? Sao qua tới giờ mới gọi cho anh? Anh gọi em lại tắt máy điện thoại. – Sơn hỏi dồn dập.
– Em không sao mà. Anh yên tâm – Nghe giọng chồng quan tâm nàng thấy ấm áp.
Nàng kể sơ qua về những tình huống của nàng, dĩ nhiên cũng tránh đi những tình tiết nguy hiểm để anh không lo lắng. Hồng Sơn dặn dò vợ phải tìm mua ngay 1 số điện thoại mới và gọi về báo cho anh biết số.
Bất chợt ở đầu giây bên kia vang lên tiếng chuông điện thoại, rồi tiếng kéo cửa kính ban công, giọng vang lên Sơn hơi run:
– Ừ, em ráng giữ gìn sức khỏe nhé. Ăn uống đầy đủ đó.
Lan Chi hơi im lặng, vì nàng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đổ bên người Sơn, nghe khá quen thuộc. Nàng chợt nghĩ ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.
– Alô – giọng Sơn lo lắng.
– Em nghe nè… Em lớn rồi, em tự biết lo cho mình mà, anh yên tâm. Anh cũng ăn uống đàng hoàng đó, không được uống nhiều rượu bia. Và nhớ gửi lời hỏi thăm của em đến Thục Nhi nhé. Nhắn cô ấy, em cho cô ấy mượn chồng 3 ngày thôi đấy, khi về phải trả lại nguyên trạng đó.
– Em.. Anh… Haizz anh xin lỗi, vì anh quá say đêm qua, nên mới gọi nhờ Thục Nhi đưa anh về. – Sơn giải thích.
– Em không sao. Trước khi đi em cũng đã nói với anh là nếu nhớ em thì tìm Thục Nhi mà. Anh rất ngoan, rất nghe lời em. Em vừa đi là anh tìm cô ấy ngay. – Giọng Lan Chi nghe hơi chua chát....