Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 2
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7905
Chia sẻ:
– Anh đưa em vào trong nghỉ nhé – Trung nói.
Lan Chi không có ý kiến, quả thật nàng chỉ muốn vào trong nghỉ ngơi. Mọi người nhìn nàng với ánh mắt ái ngại. Lan Chi được Trung dìu đi siêu vẹo vào căn phòng nghỉ trưa của nàng. Mọi người đang ngồi hết phía trước ăn nhậu, bỏ căn nhà bên trong trống hoắc.
Tay Trung đỡ lưng nàng run nhẹ phấn khích, nó như vô tình vuốt lên tới ngang lưng, rồi trượt xuống tới phần trên mông. Vào tới trong phòng, Trung dìu nàng nằm xuống, ngồi sát mép giường nhìn ngắm nàng như nhìn một món ăn ngon. Lan Chi mặt đỏ hồng, hai mắt nhắm nghiền, ngực nàng thở phập phồng qua lớp áo mỏng Trung có thể thấp thoáng thấy vị trí nhô lên của hai núm vú. Hắn run rẩy không biết nên bắt đầu từ đâu, tay hắn giơ lên, rồi lại đặt xuống. Hắn cảm thấy căn phòng như ngộtngạt, hắn thở khó khăn. Hắn cúi đầu sát vào ngực Lan Chi, ở đúng chỗ nhô lên nhỏ đó, hắn ngửi được mùi hương thoang thoảng của cơ thể nàng.
– Anh không đi ra ngoài, tôi la lên đấy! – tiếng Lan Chi chợt vang lên bên tai Trung.
Trung như bị xối một gáo nước lạnh, hắn ngẩn đầu lên nhìn nàng, nàng vẫn nhắm nghiền mắt, như không còn sức kháng cự nhưng… hắn không dám thử.
Sau khi Trung đi ra ngoài, Lan Chi đã không cưỡng lại đươc, nàng ngủ thiếp đi. Ranh giới mới nảy thật mong manh, Lan Chi ráng duy trì sự tỉnh táo cuối cùng để đe dọa Trung, nếu câu nói đó không hiệu quả thì nàng…
Lan Chi nghỉ không biết bao lâu, chợt nàng nghe có tiếng người nói chuyện, tiếng đàn ông, tiếng phụ nữ, rồi một bàn tay lạnh toát đặt lên trán nàng. Rồi có ai lật sấp người nàng, ai đó kéo áo nàng lên tới vai, mùi dầu gió bay trong không khí, cả phòng như ấm lên, thật dễ chịu.
Khi Lan Chi tỉnh lại, đầu nàng thật nặng, nàng thấy người mình được đắp ngang một cái chăn bông dầy, anh Linh ngồi kế bên khung cửa sổ, tay đang cầm điếu thuốc, mùi thuốc lá bay khắp phòng, mùi nàng rất ghét nhưng sao hôm nay lại như ấm áp, nồng nàng. Linh quay sang, thấy Lan Chi đang nhìn mình, anh mỉm cười.
– Sao rồi em? Em khỏe chưa? Em bị cảm lạnh, lại còn uống rượu, anh phải nhờ Dì Út cạo gió cho em đó – Linh nói.
– Em khỏe rồi anh! Mình đi Cần Thơ thôi. – Lan Chi chợt nhớ đến công việc, định nhổm dậy.
– Em biết bây giờ là mấy giờ không? 9 giờ đêm rồi. Mình ngủ lại đây đi. Sáng mai đi sớm thẳng ra Hội Chợ luôn.
– Em xin lỗi, vì em mà chậm trễ công việc của công ty – Lan Chi áy náy.
– Trời, em sao phải nói vậy. Cũng vì anh thay đổi lịch trình trước mà.
Chợt nhớ tới điều gì, anh nói tiếp.
– Ừ, em đói rồi phải không? Để anh nhờ người mang cho em ít cháo. – thấy Lan Chi mở miệng định nói, Linh nói luôn – Phải nghe lời, không ăn sao khỏe được!
Anh ráng làm ra vẻ nghiêm nghị, nhưng Lan Chi thấy anh không nghiêm chút nào. Nàng mỉm cười, tay chống xuống giường ngồi dậy, định bụng ra ngoài ăn, chứ ai nằm đây đợi người phục vụ bao giờ.
Nhưng khi nàng tốc chăn lên, dưới chăn cơ thể nàng hoàn toàn không mặc gì, Lan Chi há hốc cả miệng. Nàng nhìn lên Linh đang đứng đó trân trối, mắt không dứt ra được cơ thể trần truồng của Lan Chi. Nàng lấy chăn che lại trên người mình, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào Linh.
– Anh.. Không phải. Em hiểu lầm rồi. Do em toát mồ hôi nhiều quá, nên Dí Út mới lau người cho em thôi. – Linh ấp úng.
– Ừm, em không trách anh mà. Anh ra lấy giúp em bộ quần áo em treo trong phòng tắm nhé – Lan Chi nói nhỏ, hai má nàng hơi đỏ.
Khi Linh đi ra, mắt nàng nhìn theo bóng lưng anh, ánh lên tia suy nghĩ phức tạp, nữa tự hào, nữa lo lắng. Có lẽ tự hào vì nàng thấy được sự ham muốn lóe lên trong ánh mắt Linh, khi anh nhìn thấy cơ thể nàng, phải biết Linh nổi tiếng vì cặp bồ toàn người mẫu và diễn viên, nhưng nàng cũng hấp dẫn kém gì ai. Nhưng Lan Chi lại càng lo lắng hơn vì mình dường như chấp nhận sự chăm sóc của anh như một điều đương nhiên, nàng sợ mình sẽ phản bội chồng, không phải về thể xác, mà là trái tim.
Linh quay vào, mặt anh hơi đỏ, trong tay anh cuốn lại quần áo của Lan Chi, anh đưa thẳng vào tay nàng, không nói gì, đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại. Lan Chi mở quần áo mình ra, chiếc áo trắng đã khô, quần dài còn hơi ẩm, bên trong là bộ đồ lót Victoria Secret ren đỏ đen, mỏng manh. Nàng chợt hiểu tại sao anh đỏ mặt, mình cũng thật là thiếu ý tứ, lại nhờ anh đi lấy những thứ này, Lan Chi nghĩ đến bàn tay Linh chạm vào quần lót của mình, người nàng nhộn nhạo nóng rực lên.
– Phù…
Lan Chi lấy khăn giấy chậm mồ hôi trên trán, đúng là sau khi ăn tô cháo thịt băm, nàng cảm thấy người mình nhẹ hẳn, đầu nàng cũng đỡ nhức.
Nàng đi ra ngoài hiên nhà, cơn gió mát thổi nhẹ vào tóc nàng, cảm giác thật thoải mái. Lan Chi chợt nghe như có người gọi tên mình, rất nhỏ. Nàng nhìn quanh, thì có ánh đèn chiếu từ hướng sông lóe lên, một bóng đen phẩy phẩy cây đèn pin về phía nàng. Nàng nheo mắt lại, nhìn thấy dáng người ấy, chợt nhận ra là anh Linh, đứng bên anh là Trung. Lan Chi thả bộ đi xuống dốc về hướng họ.
– Ăn lâu thế… anh và anh Trung chờ em mãi. – Linh nói. Bây giờ ta đi ngắm trăng trên sông, vui lắm, mát lắm.
Lan Chi không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Mắt nàng nhìn qua Trung, làm anh ta bối rối quay mặt đi chỗ khác.
Mọi người lên thẳng chiếc ghe nhỏ đang neo tại bến. Chiếc ghe nổ máy chạy, ba người leo lên nóc ghe ngồi, mặc người lái ghe đưa đi. Được một lúc, ghe đã ra đến một nhánh sông lớn hơn, từ xa có thể thấy hình dáng cây cầu Cần Thơ cao lớn hùng vĩ. Chiếc ghe neo lại bên một bụi dừa nước.
Anh Linh và Trung lấy ra chai rượu, không phải rượu đế, mà là rượu tây chính hiệu, mấy con khô mực, bày ra.
– Chú Tư ơi, bỏ đó, lên ngồi lai rai với tụi con đi – Linh gọi người lái ghe.
– Ừm, bây chờ tao chút, cột neo chặt lại đã – một giọng nói ồm ồm đáp lại.
Lan Chi đang thả hồn, trăng hôm nay thật sáng, soi rõ mồn một con sông, nàng có thể thấy rõ những bụi lục bình trôi bồng bềnh. Lan Chi hít sâu một hơi, hương vị phù sa, thoang thoảng mùi bùn, tâm trạng nàng thoải mái lại. Chuyện Trung mạo phạm nàng hồi trưa, nàng không nghĩ tới nữa. Lúc này bóng dáng một ông già tóc rối tung, leo từ từ lên nóc ghe. Linh và Trung ngồi lùi lại, sát Lan Chi hơn để chừa một khoảng trống cho ông. Ông ngồi xuống, thấy chai rượu Tây, khoái chí cười khà khà, đưa tay vuốt lại mái tóc, hất qua một bên.
Lan Chi sững sờ, ông ta chính là người đàn ông có đôi mắt đỏ, có cái.. như mãnh thú nàng gặp trong căn nhà đó. Cơ thể nàng tự động rung nhẹ, như cảm giác sợ hãi bản năng của con thỏ trước sự uy nghiêm của cọp.
– Đây là chú Tư, ghe này là của chú, hồi nhỏ chú vẫn hay chở anh đi chơi – giọng Linh vang lên – còn đây là Lan Chi, đồng nghiệp của cháu ở Sài Gòn.
– Ừm – ông ta ừ cho có lệ, miễn cưỡng dứt mắt ra khỏi chai rượu nhìn lên cho có.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo của Lan Chi, ông hơi sững người lại, mắt ông nheo lại, mép môi nhếch lên một chút. Tất cả những thay đổi nhỏ đó chỉ lọt vào mắt Lan Chi, nàng vô thức run rẩy nhiều hơn.
– Em sao vậy? Em lạnh ah…. – Linh cảm nhận được đầu gối Lan Chi run nhẹ, truyền đến đùi anh.
– Em không sao… – Lan Chi lí nhí, đầu nàng cúixuống né tránh ánh mắt của ông ta.
– Bắt đầu thôi – Linh vừa nói vừa xoay nắp chai rượu.
– Đây ly đầu tiên, kính lão đắc thọ, của chú Tư. – anh đưa ly qua.
– Ực… khà… chát. – Ông uống thật ngọt, tay đánh cái đét lên đùi, sảng khoái.
Lan Chi nghe theo lời Linh, nàng uống một ly cho ấm cơ thể, rồi thôi. Mọi người uống qua vài vòng thì chai rượu chỉ còn lưng nữa. Trung bắt đầu ca hát, dù Lan Chi không thích anh ta vì chuyện hồi trưa, nhưng vẫn phải công nhận giọng hát của anh rất ấn tượng. Nó vang xa trên dòng sông, mọi người lắng nghe đều tự trôi nổi tới một phương trời riêng....