Truyện Sex - Chuyện Về Thằng Ngốc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5090
Chia sẻ:
Nhìn ra ngoài trời vẫn tối thui tối mịt . Tối thứ bảy mà ở nhà thôi thì chán quá . Tôi đang định gọi điện cho chị thì máy reo chuông . Là số của chị :
- Đang làm gì đấy nhóc , hôm nay chị có cái này cho em xem này , đẹp lắm , qua phòng chị đi , nhanh chứ tý nữa hết mưa là không xem được đâu .- Giọng chị hăm hở , vui tươi như một đứa con nít .
- Dạ, zậy hả , cái gì zậy ? – Tôi cũng tò mò , lúc nào tôi cũng rất hồi hộp vì mấy món quà của chị .
- Nhanh đi , không là chị đi một mình đó, không đợi đâu .- Chị hối thúc .
Tôi chạy xuống dắt chiếc xe đạp , lúc này mưa phùn đã lất phất , nhẹ hạt hơn . Tôi đạp chiếc xe dong dong trên đường , có vài hạt mưa rơi vào khóe mắt , làm nhèo ánh đèn đường phía trước mặt , cảm giác chan chát tận sâu bên trong . Nghĩ đến những món quà mà chị dành cho tôi , thường là các món ăn lạ do tự tay chị nấu , tôi thấy vui vui trong bụng , tự dưng chân càng đạp nhanh hơn .
Vừa đến nơi , chị đã đứng sẵn nơi góc đường quen thuộc , tay cầm cái ô giù màu xanh , tóc có cột một cái nơ trắng trắng xinh xinh . Tôi thắng xe dừng bánh ngay trước mặt chị , chị mỉm cười rồi ngồi vào baga sắt đằng sau . Không đợi tôi hỏi , chị nói nhanh :
-Này , chở chị ra chỗ nhà sách Fahasa đi , chị cho em xem cái này , đẹp lắm .
-Xem gì zậy chị ? – Tôi vẫn luôn miệng hỏi .
-Thì cứ đi đi , tí nữa biết hà .- Chị lại cười , làm tôi càng tò mò quá .
Chiếc xe đạp vẫn lao nhanh về phía trước . Đường phố hôm nay hơi đìu hiu . Mưa nên người ta ít ra đường , qua hết ngõ cua là tới nơi rồi , tôi cố gắng hỏi chị lần cuối để thõa mãn cái tính tò mò của mình :
-Xem gì zậy chị ?
-Xem tuyết rơi ! – Chị trả lời .
- Ủa , Quy Nhơn mà sao có tuyết ? – Tôi thắc mắt .
- Cứ đi đi , nhiều chuyện quá , tí nữa là biết hà .
Tới nơi , tôi dắt xe chưa kịp lấy phiếu gửi thì chị đã nhanh nhẩu cái tay nhỏ xíu che mưa ở trước trán , chạy đến bên hiên , ngay trước cửa ra vào tại nhà sách . Tôi bước đến bên chỗ chị đứng , hai tay phủi phủi vài giọt nước còn vướng lại bên hai bờ vai . Tôi nhìn chị :
-Đâu , tuyết đâu ? – Tôi hỏi tỉnh qeo .
-Ngay trên đầu em kìa …!!
Tôi ngước lên nhìn :
-W..a..ooo , nhìn giống thiệt ha !
Đúng là có tuyết rơi ở Quy Nhơn thật , đứng từ trong mái hiên nhìn lên , ánh sáng trắng từ bên trên phản chiếu vào các hạt mưa phùn làm chúng trắng lên , vởn vờ ngay trước mặt hệt như tuyết vậy . Tôi chưa từng thấy tuyết rơi lần nào cả , tôi thật sự bất ngờ với cảnh tượng này . Tôi hít một hơi thật sâu để cố cảm nhận cái cảm giác này , nó làm tôi quá đỗi hạnh phúc . Đôi khi cuộc đời là vậy , chỉ cần ta không ngừng tin tưởng vào một điều gì đó , thì chắc chắn điều đó sẽ trở thành hiệm thực , chí ít cũng có thể là trong suy nghĩ của ta . Những cực nhọc của cuộc sống như dần phôi phai đi .
Tôi quay sang nhìn chị , vài giọt mưa nhỏ còn vươn trên hàng mi cong vút của chị , cả mái tóc và gò má nữa . Ánh mắt chị vẫn nhìn lên cao , khẽ chớp nhẹ tận hưởng cảm giác ngọt ngào ấy . Tôi thấy trong mắt chị chị hiện hữu một niềm hạnh phúc , đó cũng chăng là niềm hạnh phúc mà tôi đang được chị chia phần . Ngực vẫn thở đều , tôi đưa tay ra hứng những giọt mưa cuối cùng .
Và rồi mưa cũng tạnh , chị chu môi , nhún vai , vẻ mặt đượm tiếc nuối . Chúng tôi đã đứng như thế hơn hai mươi phút rồi .
- Thôi hết tuyết rồi , còn chờ gì nữa , về thôi chị .- Tôi giục .
- Ờ …ờ , thôi đi ăn chè nóng đi , lâu quá rồi chưa ăn , lạnh lạnh thế này ăn mới đã , em nhĩ .- Tôi nhận thấy vẻ mặt còn luyến tiếc của chị.
Tôi lại chở chị đi , cảm nhận hơi ấm trong từng nhịp thở của chị tiếp vào lưng …Trời vẫn lành lạnh , gió vẫn rít từng cơn trên các hàng cây . Lúc này , tôi chỉ mong chị sẽ mãi bên tôi , cũng cái cảm giác chở chị đằng sau như thế này , tôi thấy mình vui biết chừng nào .
Quán chè nóng hôm nay không đông đúc như mọi hôm , chỉ một vài người lèo tèo . Chọn một bàn nhỏ ngay phía trong cùng , tôi ngồi cạnh để cố sởi ấm cho chị , nhưng vẫn giữ một mức độ khoảng cách nhất định .
Đôi tay chị bắt chéo ôm lấy nhau , có lẽ chị hơi lạnh , tôi hỏi :
-Lạnh rồi hả chị , ai bảo lúc nãy không mặc thêm áo khoác vào . – Tôi vừa nói , vừa đặt tay lên vai chị .
-Thì chị đâu biết , mà em không lạnh hay sao mà hỏi chị , lo cho em trước đi - Chị lúc nào cũng vậy !
Cô chủ quán đặt ly lên bàn hai ly chè còn nóng hổi , hai đúa cặm cụi ăn . Có lẽ lúc này đã ấm hơn , cảm giác ngon ngọt từ ly chè đậu xanh từ từ lan xuống cổ rồi tỏa ra cả lồng ngực , sản khoái làm sao . Tôi thích cái cảm giác này quá .
Tối thứ bảy đó là một ngày vui nhất của tôi , và ly chè đó có lẽ là ly chè ngon nhất mà tôi từng ăn …
Lúc nàyđã hơi muộn rồi , tôi tỉnh dậy , chột dạ vì thấy bụng đói meo . Hóa ra từ nãy , tôi đang nhắn tin với chị rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết . Mở điện thoại lên tôi thấy có cả 3 tin nhắn chưa đọc , đều là của chị . Tin nhắn cuối cùng là : “ Em ngủ rồi hả ? Ngủ ngon nha ! “ .
Thoáng nghĩ chắc giờ này chị cũng sắp đi ngủ rồi , nhưng sao tôi thấy nhớ chị quá , muốn gặp chị ngay mới được . Hơi ngại vì trễ giờ rồi , như có một sức mạnh vô hình nào khiến tôi bấm máy gọi cho chị :
-Renngggggg….! Rennnngg ..!!- Chuông điện thoại vẫn reo .
-A lô , gọi chị có gì không ? Chị tưởng em đã ngủ rồi chớ . – Giọng chị vẫn tươi tỉnh giòn tang .
-Dạ , lúc nãy em ngủ quên chị à , đói quá ngủ không được chị ơi ! Chị ăn gì không , đi với em luôn ? – Tôi hỏi .
- Nhưng…ư…!- Chị hơi ậm ờ . - Ừ , em qua chở chị đi , nhanh đó , trễ rồi .- Cuối cùng chị cũng đồng ý , chắc tại vì chị không muốn để tôi ôm bụng đói ngủ .
- Dạ em qua ngay nè .
Vẫn như mọi hôm , chị đứng đợi tôi sẵn ở đầu con hẻm . Chị mặc quần short , áo thun có cổ , cài tóc trước ngược ra sau càng nhận rõ khuôn mặt sáng sủa của chị . Chúng tôi dạo một lượt qua các hàng quán , đường phố lúc này vẫn còn đông đúc lắm , xe cộ dập dìu .
Hôm nay thật đúng rõ xui xẻo , từ quán bánh bèo nóng , quán phở , bánh canh bánh cuốn đều hết sạch . Chạy một vòng thành phố mà chả kiếm được gì ăn , đành vậy , tôi chở chị dọc lên quán hủ tiếu gõ bên đường NTH .
Vừa thấy chúng tôi , cô chủ quán đã cười mời :
-Hết thịt rồi , ăn hủ tiếu xương nha !
-Dạ , sao cũng được ! – Tôi nguýt dài ..
Khói vẫn tỏa lên từ xoong nước dùng bên cô chủ nom người tầm 35-40 tuổi , mùi thơm tỏa ra dọc con phố dưới ánh đèn đường heo hút bên trên các tản cây. Chọn một bàn ở góc trong cùng , tôi và chị ngồi xuống . Hai tô hủ tiếu còn nóng được bưng bày lên bàn .
-Thôi , chị ăn đi , làm gì kì zậy ?!! – Tôi đuồng tay khi thấy chị đang xớt phần hủ tiếu của mình qua tô của tôi .
-Em con trai mà , phải ăn nhiều một chút mới được , chị cũng đang hơi no mà .- Chị nhe răng cười .
Tôi đành chìu theo ý chị , lúc nào cũng vậy , chị luôn luôn chu đáo cho tôi từng li từng tí một . Tôi đang để ý cách chị ăn thật duyên dáng làm sao . Chị đưa tay vén mái tóc mai qua bên tai , tau cầm thìa mềm mại và từ tốn , kiều diễm như những cô gái cung nữ mà tôi đã từng xem trong phim vậy . Không giống cái kiểu che đậy như bọn con gái lớp tôi , nhìn chị tự nhiên , thong thả mà vẫn toát lên vẻ đẹp lạ lùng .
-Lo ăn đi kìa , nhìn cái gì mà nhìn !- Chị hít hà cau mày giục tôi.
-Đâu có , tại em thấy chị ăn ngon quá .- Tôi ráng đánh trống lãng .
…
Và tất nhiên đó sẽ là một buổi tối rất đẹp , đẹp như một cuộc hẹn hò của đôi lứa tuổi mới yêu . Nhưng không , đó lại là một đêm xui xẻo tận mạng với tôi . Khi mà cuộc sống này đang sản sinh vô số các thành phần mất dạy mà chị và tôi là nạn nhân của sự mất dạy đó ....