Truyện Sex - Chuyện Về Thằng Ngốc
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5084
Chia sẻ:
-Này , nhanh lên lại đây , chị cho nè . - Chị đưa tay lên cao giơ ra một con ốc nhỏ dài xinh xinh đưa qua đưa lại trước mặt tôi .
- Cho em hả ?
-ừ , dễ thương không ? Cho em đó . He he . – Khuôn mặt chị bé bỏng , tóc cắt ngố ngang ở trước , cái đầu lắc lắc nghiêng nghiêng như một con chó nhỏ sắp được chủ cho ăn .
Bây giờ chị lại đi ngay sau lưng tôi , ướm chân vào dấu chân lớn của tôi . Tôi thấy vậy nên cố tình đi lòng vòng , nhanh nhanh , làm chị theo không kịp , chị la lên : “ Ê quỹ kia , đi từ từ coi . “
Tôi khựng lại và nói : “ Chị đọc truyện Thánh Gióng chưa ? Chị mà ướm chân vào dấu chân đó coi chừng có bầu rồi đẻ ra Ông Gióng luôn đó .”
Chị trả lời ngay : Có em đẻ ra em nhiều chuyện thì có , chân gì mà to như chan voi !
Nhiều lần hẹn tiếp ngay sau đó nữa . Tôi chở chị đi dạo , đi ăn các quán ăn ngon mà tôi biết . Chị thích kem trộn , loại ken tươi ăn chung với bánh flan , tí caffe và một ít nước dừa . Tôi và chị thường ăn bún thịt nướng ở một quán quen , bà chủ ở đó thường trêu rằng : “ Hai đứa đẹpđôi đó , định chừng nào có em bé thì gọi cô đi ăn thôi nôi với nha “. Tôi thì chỉ cười , còn chị thì đỏ mặt , phản bác liên tục .
( Các bạn đang đọc truyện nguồn từ WapSo1.Org Wap đọc truyện … hay nhất hiện nay )
4o Pm , có sms đến :
-Ê, đang làm gì đó nhóc , rảnh hông qua chở chị đi dạo đi .
Tôi đang ngồi games , nhưng chị đã nói , cái gì tôi cũng dẹp qua một bên . Tới gặp chị cái đã ,đang muốn gặp chị .
-Dạ chị đang đứng đâu , em tới liền .
-Ngã tư NTĐ với NM nha , qua đi .- Chị dặn .
Năm phút sau tôi có mặt . Nhìn thấy tôi từ xa , mặt chị đã hớn hở như một đứa trẻ nhỏ chờ mẹ đi chợ mang quà về . Chị vẫn thế , quần jeans và áo thun đơn giản , đi giày búp bê , đầu tóc búi lên nhìn ngộ ngộ . Chẳng bao giờ chịu bịt khẩu trang dù trời nắng đến đâu , đó là một sự qoái dị ở chị mà ít cô gái trẻ nào có .
- Đây này , bên này nè H ơiiii !!- Chị vẫy vẫy cái tay .
- Chờ em lâu chưa , xe chị đâu ?
- Xe chị nó hư rồi, đang để nhà con bạn , thôi chỏ chị đi ăn gì đi , đang đói nè . - Chị leo lên ngồi sau xe :- Rồi đi tài xế ơi !
Hai đứa lại đi ăn bún rêu cua chả cá , ăn thêm hai đĩa kem trộn rồi gửi xe , vào siêu thị , tôi đi sau nhìn theo chị , chị thì dạo mua vài thứ linh tinh : bút chì , buộc tóc , mấy quyển sổ nhỏ nhỏ và mấy cái gì đó ... Chị láu táu lắm , gặp cái gì cũng vớ lên xem , xỏ vào , đội vào , tháo ra , hết nói chuyện với mấy con gấu bông rồi đến chơi mất quả lắc , phá đủ thứ .
Mua hai cây kem , chị một cây , tôi một cây . Hai đứa đi dọc phố . Tôi dụ chị chơi oẳn tù tì cõng , ai thua thì cõng người kia đi 10 ô gạch . Tôi cố nhường cho chị thắng vì tôi biết chị toàn ra búa , khi nào muốn ra bao thì bậm môi , còn tay chị làm cái kéo không được . Nhưng mà dĩ nhiên được chị cõng hay cõng chị tôi đều thích cả .
Đang đi dạo thì đột nhiên thấy chị đi chậm lại . Tôi thắc mắt :
-Ủa , sao zậy , mệt rồi hả ?- tôi hỏi
-Dép chị bị đứt rồi ...! - Cái mặt chị bí xị nhìn buồn cười .
-Đâu , đưa coi . Trời , đứt thiệt rồi .- Tôi cuối xuống xem .- Thôi lấy dép em mang nè .
- Thôi , zậy em mang gì , hay là chị một chiếc em một chiếc .- Chị lại cười , ý tưởng táo bạo ghê . Mà hễ nói một câu là cười một câu .Người lạ gì đâu . Khó mà làm chị buồn .
-Thôi mà , em đá banh chân đất quen rồi . Đi bộ tí có sao đâu .
Tôi xách đôi dép cho chị , chị mang đôi dép của tôi . Chị xỏ cả nửa bàn chân chìa ra trước , dư gót dép ra ngoài thật nhiều .
Mà cũng phải , chân tôi quá cỡ so với chân chị , ngón chân thì úc núc , còn chân chị thì nhỏ xíu . Nếu như tôi mà mang dép chị chắc chỉ xỏ lọt được hai ngón chân thôi ..
Cả hai lại tiếp tục cười cười nói nói , mặc cho nhiều người đi đường nhìn tôi . Có người cười , tôi hiểu vì sao họ cười , chắc tại vì tôi mặc quần dài , áo sơ mi mà lại đi chân đất . Nhưng không sao cả , với tôi thì mặc kệ , tôi chỉ quan trọng chị nghĩ gì thôi , còn lại ai nói gì tôi chẳng quan tâm ...
Ở bên chị tôi cảm thấy thật bình yên làm sao . Chị dắt tôi ra bãi biển , chị nói đó là nơi chị hay hóng gió , mỗi lần nhớ quê , nhớ gia đình chị hay ra đây đứng một mình . Tôi đứng cạnh chị và cảm nhận mọi thứ xung quanh , mọi thứ thuộc về chị .
Hoàng hôn trên biển thật đẹp , ánh nắng chiều đỏ nhạt , loang dài bồng bềnh trên mặt nước , tiếng gió vi vút trên hàng phi lao , có tiếng động cơ máy của con thuyền nhỏ đằng xa xa . Tôi cảm nhận mùi hương trên tóc chị . Một mùi hương thơm diệu dàng và khó tả , , tôi sẽ không thể nào quên được mùi hương đó . Chợt , chị ngoảnh lại nhìn tôi mỉm cười .
-Này chị ơi ! Chị cười lại lần nữa được không ?
- Hề hề ! …
- ỐI , cười gì nhìn ghê zậy , cười tự nhiên như lúc nãy ấy .- Tôi trề môi .
-Mệt em quá , khùng hay sao mà bắt chị cười , chị đâu có bệnh . – Mặt chị cau có dỗi hờn .
-Ủa , zậy mà em tưởng chị bệnh nặng lắm rồi chớ .- Tôi lè lưỡi trêu chị .
- Ê thằng nhóc kia , coi chừng nha , muốn chết hả .
Hai chị em cười đùa í ới đuổi nhau làm ồn cả một góc trời trời bé nhỏ . Cho đến khi mệt , lăn đùng trên bãi cỏ , chị kêu tôi kể chuyện cho chị nghe . Những câu chuyện của tôi thường làm chị ngồi im re , hóng hớt , thỉnh thoảng lại cười phá lên mặc dù tôi thấy chưa có yếu tố nào đáng cười . Thấm thoát , màn đêm buông xuống phủ dần lên mọi thứ , thành phố cũng đã lên đèn .
Chị thường kể cho tôi nghe về hai đứa em của chị ở dưới quê , nghe nói hai thằng nhóc này cũng quậy dữ lắm . Tôi nhìn sâu trong mắt chị đen láy nơi khóe mắt , hẳn chị thương bọn nhỏ lắm . Chị là chị cả trong nhà , chị còn có hai thằng em nhỏ , đứa lơn 9 tuổi , đứa nhỏ 7 tuổi .
Có lần tôi chở chị đi ngang tiệm áo cưới , chị thường vỗ vỗ lưng tôi :
-Ê nhóc , xem cái đầm cưới này kìa , có đẹp không ?? Cả cái kia nữa nhìn dễ thương ha .
Mỗi lần như vậy tôi cũng trêu chị :
- Ừ , chị muốn làm cô dâu rồi hả ? Chị mà mặc vào chắc giống công chúa ngủ trong rừng nhĩ . - tôi cười.
-Ngủ trong rừng cái đầu em ấy . Khi nào có tiền , chị cũng thích mở tiệm cho thuê đồ cưới .
-Ủa sao zậy ? Sao không mở công ty vàng bạc đá quý đi cho nó xôn .
-Tại lúc sắp cưới ai mà chẳng vui , hạnh phúc nữa , như em sắp cưới , em có vui không ?
- Có chớ , mai em cưới chị nha . – Tôi hơi quá lố .
- Ơ , em gan lớn ha , ăn nói kiểu gì vậy .
- Hè hè , nói chơi hổng được hả . – Tôi hơi chột dạ .
-Được , nhưng cưới chị phải tốn nhiều thứ lắm đó .- Chị vênh mặt , ra giá .
- Thôi đi bà tướng , con gái gì mà ăn hàng kinh dị , thằng nào cưới phải chắc teo đời luôn …
Hai chị em đèo nhau dạo hết ngóc ngách này đến xóm xỉnh kia .
Tuy rằng quen rất lâu nhưng tôi ít hỏi về chuyện riêng của chị . Tôi cũng thắc mắt , có lần tôi hỏi sao chị lại quen với anh Bóng và mấy chị kia , chị nói là tại chị Tr là bạn cùng quê , nên mới đi chơi cho vui , chứ thật tình cũng ít đi lắm .
Chị trả lời vậy nên tôi cũng chẳng hỏi thêm . Tôi biết những người như chị Tr và chị Nh , tuy làm gái nhưng mấy chị sống rất tình cảm . Nếu thật tình mà nói thì cũng chẳng phải người khác . Nên tôi nghĩ chắc cũng vì lý do nào đó chứ chẳng ai muốn làm cái nghề này . Tôi hỏi anh Bóng thì ảnh nói không biết , chỉ biết chị là người quen của chị Tr thôi .
Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn , và rồi có thêm nhiềuchuyện xảy ra , bắt đầu trong số ấy chính là chuyện giữa tôi và chị Tr. Chị Tr không hề biết chuyện tôi và chị tôi quen thân nhau . Tôi vẫn thường chở chị đi vào những buổi tối . Đi khách với chị cũng giống như một điều dễ dàng như uống một cốc nước vậy . Chị thường cho tôi thên tiền nói là : “ giữ lấy mà đổ xăng đi .”...