Truyện Tiểu Thuyết NGỌT NGÀO ƯỚC NGUYỆN
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 15620
Chia sẻ:
- Em về rồi hả Lam? Có nhận ra tiếng của anh không?
Tiếng cô thật trong trẻo:
- Suốt mấy năm đi học nghe giọng nói của anh là nhiều nhất, sao có thể quên được?
Cô nghe tiếng anh cười khẽ:
- Anh chỉ mong có vậy, chỉ cần em nhớ một điều gì đó ở anh là anh hạnh phúc rồi.
Tường Lam cười nhẹ. Cô chợt thấy tội nghiệp Vũ, không hiểu sao mỗi lần nghe anh nói thế cô không có cảm giác gì ngoài cảm giác thương cảm. Cô định nói nhưng tiếng Vũ đã vang lên:
- Anh xin lỗi, anh đang ở Trung Quốc nên không thể đón em được. Ngày mốt anh về nhất định sẽ có quà đặc biệt cho em.
- Nghe anh nói, em cũng thấy tò mò. Để xem quà đặc biệt của anh là gì.
Vũ cười nhỏ, giọng thật ngọt:
- Nhất định em sẽ thích. Tin anh đi.
Tường Lam khẽ cười:
- Được rồi, anh cứ lo công việc đi. Khi nào anh về mình sẽ nói chuyện nhiều hơn. Chúc anh công tác tốt.
Giọng Vũ có vẻ buồn:
- Anh rất muốn nói chuyện với em. Anh nhớ em lắm, nhưng thôi chắc em mệt rồi, nên nghỉ sớm đi. Sáng, anh sẽ điện cho em, được không?
- Cũng được. Bye anh!
Nói rồi cô gác máy. Bà Trọng mỉm cười nhìn con:
- Sao không nói chuyện lâu một chút? Mẹ thấy thằng Vũ rất tốt, con nên suy nghĩ đi là vừa.
Ông Trọng khoát tay:
- Cho con nó nghỉ ngơi đi, sao lại nói chuyện đó vào lúc này.
Tường Lam mỉm cười không nói gì, một lúc sau cô về phòng. Việc đầu tiên là cô chộp ngay chiếc điện thoại để điện cho Thanh, nhỏ bạn thân nhất của cô.
- A lô.
Cô suýt cười vì giọng ngái ngủ của nó:
- Tao, Lam nè! Vừa về tới là điện cho mày ngay.
Tiếng Thanh như hét lên:
- Quỷ! Về sao không cho tao hay?
Tường Lam cười khúc khích:
- Tạo bất ngờ cho mày mà. Đang làm gì vậy?
- Giờ này ngủ chứ làm gì?
- Về chưa kịp nghỉ ngơi là điện cho mày đấy.
Thanh dài giọng:
- Cảm ơn nha! Mày cố ý phá giấc ngủ của tao thì có. Sáng mai tao qua mày, tao có nhiều chuyện muốn kể cho mày nghe lắm. Bây giờ thì nghỉ ngơi giùm đi cô nương.
Tường Lam khẽ cười:
- Vậy bye nha. Ngày mai qua tao sớm đó.
- OK! Chúc ngủ ngon.
Tường Lam mỉm cười gác máy. Cô cũng định sáng mới gọi cho nó nhưng nhớ đến cái tính mê ngủ của nhỏ Thanh nên cô muốn phá thôi.
Sáng hôm sau thì nhỏ Thanh đã đến thật sớm, cô còn đang nướng trên giường thì đã nghe tiếng nó chí choé trước cửa phòng:
- Mở cửa đi tiểu thư, có khách đặc biệt viếng nè!
Tường Lam phóng nhanh xuống giường, cửa mở Thanh tủm tỉm bước vào:
- Ăn no ngủ kỹ dữ hé. Biết mấy giờ rồi không?
Tường Lam nhúng vai, liếc nhanh chiếc đồng hồ trên bàn:
- Mới chín giờ chứ mấy. Đợi tao một chút nha. Sẵn tay xếp giùm mền gối luôn đi.
Nói xong, cô cười khì phóng nhanh vào phòng tắm. Một lúc sau trở ra thì thấy Thanh đang đọc hồ sơ của cô, nó giơ lên trước mặt ngắm nghía:
- Mày cừ thật. Tao nghĩ không lâu mày sẽ được gánh vác công ty của gia đình thôi.
Tường Lam ngồi vào bàn trang điểm:
- Chuyện đó còn xa nhưng đúng là ước mơ của tao đấy. Tao rất muốn thử xem khả năng của mình thế nào.
Nhã Thanh nhìn bạn. Cô không lạ gì tính mạnh mẽ, quyết đoán của nó. Từ thời đi học Tường Lam đã thể hiện được năng lực lãnh đạo của mình, lúc nào nó cũng sắp xếp và giải quyết công việc một cách nhanh chóng và thuyết phục. Cô hiểu Tường Lam luôn thích sự thử thách, chinh phục. Nó làm mẫu người luôn ấp ủ những tham vọng lớn. Một lúc sao thì cả hai đã ra khỏi nhà, Thanh chở cô một mạch đến quán ăn quen thuộc. Vừa ngồi vào bàn, nó đã tiếp tục léo nhéo:
- Không có mày, tao cũng ít đến chỗ này. Món mày ghiền nhất mà, đúng không?
Tường Lam tủm tỉm cười:
- Cảm ơn nha, vì vẫn còn nhớ món khoái khẩu của tao.
Thanh nheo mắt:
- Có một người còn nhớ kỹ hơn nữa kìa thuộc nằm lòng những sở thích và khẩu vị của mày. Đi với hắn mà tao cứ ngán ngẩm vì phải nghe nhắc đến mày.
Tường Lam cười khẽ:
- Tuấn lúc nào cũng trẻ con, mày trách làm gì.
Thanh trề môi:
- Mày bỏ tư tưởng đó đi. Tuấn đã đi làm rồi và chững chạc hơn trước rất nhiều, không như mày nghĩ đâu.
Tường Lam nói thản nhiên:
- Tao không nghĩ gì cả. Tóm lại, tao chỉ xem Tuấn như bạn, không thể khác điđược.
Thanh đẩy phần ăn về phía bạn rồi nói:
- Tao nghĩ chắc Tuấn cũng hiểu rõ điều đó. Nhưng nói thật, với những tình cảm chân thành như thế rất quý, mày nên cư xử nhẹ nhàng chứ đừng lạnh nhạt như vậy.
Tường Lam nhìn bạn:
- Tao không cố ý nhưng tính tao thích sự dứt khoát. Tuấn cần phải hiểu và nên biết cách chấp nhận. Điều đó sẽ tốt cho cậu ấy hơn.
Thanh cuối xuống phần ăn của mình. Cô hiểu với tính cách của Tường Lam thì Tuấn không bao giờ có thể làm nó rung động được. Để đến được trái tim của nó, điều trước nhất phải làm cho nhỏ bạn thân của cô nể phục. Cô biết với mẫu người như Tường Lam chỉ có thể gục nhã trước nhưng người đàn ông bản lĩnh và thành đạt hơn hẳn nó một cái đầu thôi. Nhớ đến lại thấy xót xa, cô hiểu Tuấn cố gắng phấn đấu như ngày hôm nay là mong muốn Tường Lam sẽ có cái nhìn khác về mình. Tội nghiệp, một việc làm và suy nghĩ thật ngây thơ trước một tình yêu vô vọng. Đúng là Tuấn nên thức tỉnh từ bây giờ, nếu không sẽ càng tổn thương hơn vì sự trở về của Tường Lam.
- Mày sao vậy?
Thanh lắc đầu:
- Tao đang nghĩ về Tuấn và những gì hắn đã làm. Tuấn có biết mày về không?
Tường Lam nhìn bạn thoáng mơ hồ:
- Không, tao không nói!
- Nếu biết mày về, chắc hắn sẽ bay ngay đến đây.
Tường Lam đưa tay khuấy nhẹ ly nước:
- Bây giờ đối với tao công việc là tất cả. Tao cố gắng học là không muốn phụ lòng ba mẹ. Ông bà chỉ có mình tao là con. Tao không thể là đứa vô tích sự được.
- Nếu tính mày không mạnh mẽ thì không có suy nghĩ đó. Mày luôn thích lãnh đạo người khác và chinh phục sự thử thách mà.
Tường Lam chợt cười nhỏ:
- Hôm nay mới biết mày nghĩ về tao như thế. Nhưng nếu nói đúng hơn thì đó là trách nhiệm của tao chứ không phải thích. Tao phải gánh vác sự nghiệp gia đình, Thanh ạ.
Nhã Thanh nheo mắt:
- Hiểu rồi tiểu thơ, nhiệm vụ cao cả chứ gì. Cụng ly nào, tao chúc mày thành công trong sự nghiệp.
Tường Lam phì cười, cụng nhẹ ly với bạn:
- Thanks.
Cô đặt ly xuống bàn rồi nói:
- Chủ nhật này nhà tao tổ chức tiệc, tao sẽ gửi thiệp cho mày và Tuấn, nhớ đến nhé.
Nhã Thanh mỉm cười:
- Chỉ có hai đứa tao thôi sao?
Tường Lam nhẹ cười:
- Chỉ là một bữa tiệc thân mật thôi, tao không muốn rình rang.
- OK.
Cả hai tính tiền và đèo nhau chạy lòng vòng qua các ngả đường. Tường Lam rất thích chạy xe rong như thế này nhưng lại không sự bụi bặm của đường sá Sài Gòn. Cuối cùng khi cả hai về đến nhà thì đã gần trưa.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy ba tiễn một người đàn ông lạ mặt ra cổng. Thấy cô, ông ta nhìn một cách cố ý như quan sát. Cô lịch sự gật đầu chào rồi bước về phòng với một chút tò mò trong lòng. Lần đầu tiên ba cô tiếp chuyện với một người lạ tại nhà. Thường nếu là công việc ông đều hẹn ở công ty, chỉ khi nào khách đặc biệt và thân quen ba cô mới hẹn đến nhà.
Chủ nhật đến, cô làm một buổi tiệc nhỏ với bạn bè nhưng không kém phần thân mật, Vũ cũng cố gắng xếp công việc để đến chúc mừng cô. Hai vị khách cuối cùng đến trễ lại là nhỏ Thanh và Tuấn. Từ xa, cô đã thấy cái nhìn cháy bỏng tha thiết của Tuấn hướng về mình. Tường Lam nhẹ mỉm cười:...