Truyện Sex Quanh lồn đã nhú lên những sợi lông tơ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 21833
Chia sẻ:
– Cho vào đi anh! Nhanh lên, cho vào đi?
Nàng gạt phắt tay tôi ra khỏi lồn nàng. Độngtác của nàng vừa nhanh gọn lại vừa dã man cứ như của những loài hoang dại vậy. Nàng thò tay qua khe háng nắm lấy con cặc tôi tự làm chủ nó, tự lái nó vào lỗ âm đạo, kiêu hãnh vô cùng. ý thức làm chủ luôn luôn thường trực ở nàng. ý thức làm chủ đó thể hiện rõ nhất trong những lúc làm tình. Nàng quì hai gối, chống hai tay xuống tấm chăn trải trên cỏ, chĩa hai mông sát vào bụng tôi. Không hiểu sao nàng lại chọn cái tư thế.này? Nó thật phù hợp với cảnh thiên nhiên hoang dại này, làm tôi nhớ tới các bậc tổ tiên xa xưa. Hình như cuộc sống của các bậc tổ tiên đó đang hiện về trước mắt chúng tôi trong lúc này. Con .cặc tôi như một chiếc tàu đã nằm yên ổn bên cửa Định ấm áp và kín gió. Con cặc như con tàu khít khao trong cửa vịnh, không còn chỗ để cho một vật gì lèn vào thêm.
Hai tay tôi lúc thì bấu chặt vào hai mông thây lẩy của nàng, lúc thì bóp hai trái vú mềm mại, lúc lại thu về để cho một ngón tay cắm sâu vào lỗ đít nàng. Tiếng mông đít chạm vào bụng nghe bành bạch. Nghe nàng xít xoa tôi càng hăng tiết vịt. Máu nóng dồn lên mặt, lên cổ đỏ ửng như người say rượu. Thì đúng tôi đang say thật. Có điều, không phải là say rượu mà là say lồn. Lồn là một loại rượu đặc biệt vì kẻ nghiện nào uống vào cũng phải say ngất ngưởng, say túy lúy.
Bầu trời trên đầu chúng tôi xanh cao vời vợi. Gió đồng thổi lồng lộng. Những bông hoa cúc vàng uốn lượn theo chiều gió như những đợt sóng biển dài vô tận. Chúng tôi nằm bên nhau, ôm nhau trong cảnh trời mây như thế cho tới cuối ngày thì trở về thành phố. Sự nuối tiếc quá khứ tươi đẹp của con người bao giờ cũng được thể hiện theo kiểu “con cá mất là con cá to”. Cánh đồng cỗ và những bông hoa cúc vàng luôn là nỗi nhớ dai dẳng của tôi.
Trời lúc này đã sang thu. Những cây bạch dương thân vẫn trắng muốt như ngày hè vàng nắng nhưng lá đã ngả sang màu vàng thẫm. Cả một vùng rộng lớn xung quanh thành phố vàng rực. Những cây phong đang truyền màu đỏ sang những chiếc lá của mình. Vàng, đỏ chen nhau tạo thành một bức tranh thật huyền ảo. Cái đẹp hiền dịu và buồn man mác của mùa thu thật không có gì có thể so sánh nổi. Ngoài cửa sổ những giọt mưa thu buồn bã rơi, đập vào khung kính đều đều, tý tách. Khung cảnh đó làm nỗi nhớ xa xăm, tưởng đã trôi vào dĩ vãng, lại dâng trao. Hình ảnh cánh đồng lộng gió, hình ảnh những bông hoa cúc vàng uốn theo chiều gió như một tấm thảm len thêu hoa, hình ảnh người con gái trần truồng trắng nõn nằm trong cánh tay tôi cứ như một tiếng gọi thiết tha gọi tôi về với quá khứ. Tiếng gọi mãnh liệt tới mức đánh bạt hết thảy mọi thứ ra ngoài những khái niệm có ý nghĩa. Những lời đe dọa của thủ trưởng cũng không còn có ý nghĩa trong lúc này. Thậm chí ngay cả kí luật là hình thức đe dọa, giam cấm bước đi của con~người nhất cũng trở nên vô nghĩa đối với tôi trong lúc này: Chỉ có tiếng gọi của ái tình, tiếng gọi của chiếc lồn là mạnh nhất đối với tôi. Tôi đã rút ra kinh nghiệm như vậy Chả thế mà bao đời nay, biết bao vua chúa ở trên đời đã mất ngôi, mất vương quốc cũng chỉ vì những cái lồn. Sức mạnh của cái lồn quả là vô địch. Cũng chính vì thế mà hôm đó, sau bốn tuần ‘tràn trở, giao động, tôi đã đội mưa gió đến gặp lại chiếc lồn.
Đã lâu chúng tôi không gặp nhau, như con nước dâng lên bị nghẽn lại, lúc chúng tôi gặp nhau là lúc con nước không còn bị bất cứ vật gì cản trở nữa, cứ thế mà dâng lên mà tràn ngập mọi bến bờ, chúng tôi lao vào nhau, ngã vào vòng tay của nhau, trao cho nhau những nụ hôn đắm đuối. Chúng tôi im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai lời nào cả Sự yên tĩnh lúc này là vật quí giá nhất trên đời. Chúng tôi nằm im bên nhau, cùng nghe tiếng đập dồn dập của hai trái tim. Bên ngoài mưa vẫn đập mạnh vào cửa sổ. Cái đêm mưa gió bão bùng bên ngoài đó cũng là đêm cuồng phong của hai chúng tôi ở bên trong.
Tôi hỏi nâng:
– Em có đợi anh không?
Những phút điên loạn đã trôi qua, lúc này tôi mới trở lại trạng thái bình thường.
– Có chứ. Em cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời mưa và chờ anh. Ngày nào cũng hy vọng nhìn thấy bóng dáng anh trong làn mưa đó. Và hôm nay em đã nhìn thấy anh. Em biết thế nào anh cũng đến. ‘Nhưng tại sao lâu thế rồi mà anh không tới thăm em? Bộ anh không nhớ em hay sao? Bộ anh không yêu chiếc lồn của em nữa hay sao? Hay là anh chuyển sang yêu chiếc lồn của Tuyết Lan rồi? Anh có nhớ chiếc lồn của em không?
– Có chứ, nhớ lắm, nhớ như nỗi nhớ của anh lính lái xe “nằm ngửa nhớ trăng, nằm nghiêng nhớ suối, nôn nao ngồi dậy nhớ lưng đèo”. Nằm ngửa, nầm nghiêng, nằm sấp hay ngồi dậy anh chỉ nhớ có mỗi chiếc lồn của em thôi. Nếu không nhớ thì anh đã không đội mưa trên đầu mà xuống đây với em, phải không nào?
Nàng cứ vặn vẹo tôi mãi, nào là nhớ sao đã bốn tuần nay không tới để chiếc lồn của nàng sầu muộn khóc hết nước mắt vì cô đơn, nó đã định đi tìm con cặc khác rồi. Tôi biết nàng nói vậy là dọa gân cất của tôi và cũng là để cảnh cáo thái độ thờ Ơ của tôi đối với nàng, nào là nhớ mà sao không biểu hiện nỗi nhớ đó bằng hành động… Tôi định kể cho nàng nghe những con chồn hôi đã đánh hơi, khịt mũi và tôi trước sau chỉ là một con thỏ đế mà thôi, song vội khôn ngoan kìm lại, chỉ nói một cách chống chế: “ờ, anh bận quá mà, việc cơ quan tự nhiên nhiều, có mấy ông ở trong nước sang, phải giúp các ông ấy nên không có thời gian, em đừng giận anh, tội nghiệp!”
Nàng tin tôi. Nàng nói:
– Ừ thôi được rồi coi như là vẩy. Còn đêm nay thì ở lại đây với em thôi, mưa như thế này về trên ấy làm gì nữa. Đằng nào ngày mai cũng là ngày nghỉ mà.
Để chuộc lại tội lỗi, tôi nói:
– Ừ anh ở lại.
Tôi đã đến đây vì tiếng gọi của chiếc lồn thì còn chần chừ gì nữa mà không “ừ”. Vả lại, nếu cuộc đời lúc nào cũng sợ sệt, nghĩ trước, nghĩ sau, đề phòng cái này, đề phòng cái nọ thì còn gì là hứng thú nữa? Nhiều khi cũng phải quên chúng đi để mà thường thức mùi đời, mà hưởng thụ chứ.
– Anh nghĩ gì thế? ôm em đi, em rét lắm. Tôi biết đó chỉ là cái “cớ”. Tôi ôm nàng vào lòng.
– Để anh sưởi ấm cho em. Nhưng trước khi sưởi ấm để anh cởi quần áo cho em đã.
Khi cả hai đều đã trần truồng, tôi nằm đè lên người nàng. Sau một lúc hôn hít, sờ mó, tôi hỏi:
– Em đã ấm chưa?
Nàng cười:
– Chưa, mới chỉ hôn tới rốnthôi thì chưa ấm được.
– Em là ghê lắm đấy nhé . Lần nào cũng bắt anh phải ăn lồn em thôi.
Nàng lại cười:
– Chỉ có anh mới được hưởng cái diễm phúc đó thôi. Biết bao thằng đàn ông khác mơ tưởng ngày đêm tới chiếc lồn của em mà chúng có được nhìn thấy đâu dù chỉ là một lần thôi, nói chi tới sờ mó, hôn hít, bú mớm như anh, còn than thở chi nữa. Anh mà than thở là em cho nhịn chay đấy, hay chỉ cho ăn mì không người lái thôi.
Nói cho tôi “nhịn chay” hay “ăn mì không người lái” nhưng ngay lúc đó hai đùi đã được dang ra, các sợi lông được thu gọn lại, hai mép lồn cũng đã được căng ra hai
phía. Tôi chẳng tốn một giây phút nào để làm cái công việc dọn đường đó nữa. Nàng vừa làm cái công việc đó thay tôi, vừa nói:
– Nhìn đi anh này xem có hấp dẫn không? Có thằng đàn ông nào nhìn thấy cái lồn như thế này mà lại không muốn ăn cơ chứ? Em chỉ cần bật đèn xanh là chúng xếp hàng dài cây số. Hàng còn dài hơn cả hàng mua gà đeo kính. ăn gà đeo kính làm gì cho mỏi răng mà lại chẳng được gì, vừa già lại vừa dai. ăn lồn em vừa mềm lại vừa béo ngậy. Cái lồn em đây này, có đẹp không anh? Nàng cứ lảm nhảm như một kẻ cuồng điên chẳng biết mình đang nói gì nữa.
– Em là máu lắm đấy. Ai dạy em mà ăn nói dâm đãng đến thế?...