Truyện sex Bà chủ và bọn nhóc phần 1
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7815
Chia sẻ:
Nước nhớt mụ xổ rào rào, càng ra mụ càng vặn ển người xúi tôi chà mạnh lên. Tôi quết tưng bừng còn cắn vô cái cục gì ở phía trên góc họng thịt của mụ mà nhai lách chách. Mụ liểng xiểng tưởng làm sập luôn cái ghế, kêu ông ổng : ui mày cắn cái hạt le má, đã quá con ơi, má nứng dữ dội. Tôi coi mòi mụ khoái nên cứ chỗ này cắn xần xần, mụ thiệt đúng là tay ngoại hạng, đến cái hạt le của mụ nó cũng lớn tựa cái phao câu, nhằn vô nghe lựt xựt như sụn.
Tôi cắn giữ cái hạt le, nhay đi nhay lại, cái cục thịt cứng ngắc trặc trẹo trong hai hàm răng, tôi thử cắn coi liệu nó có bể hôn mà dai nhách. Tôi vừa cáu vừa muốn trả thù nên độp cho mụ một cái, mụ ré lên : ối sao mày cắn hạt le má đau quá, nhưng chưa kịp thì mụ sướng nên xuề xòa : đau nhưng đã nứng con ơi. Điệu bộ mụ y hệt mấy bà bị cu đút vô lồn kêu lẩm rẩm : đừng đừng nhưng chỉ một tẹo đã nghe tình tang, í a tang tình, nữa nữa đi cưng. Tôi nghe mà ghét chi ghét lạ.
Tôi hành con sò của mụ đến vỏ, cùi gì băng ta lông ra hết, con trai giờ chỉ còn nấc nấc thở ra, mụ lấy hơi lên rồn rột, hai cái vú nhộn nhạo phập phồng. Mụ ta than : trời ơi, mệt dữ, nhưng má sướng thiệt tình, nhỏ ơi. Tao đéo cần ai đụ, bữa nào nứng chỉ cần mày bú là má cũng phê rồi. Tôi nghe mà sầu đời, kiểu này coi như tôi bị mua đứt còn ai thay vào nữa. Tôi ngán ngẩm cho trò ranh ma, quỉ quyệt của tôi, tại khôn ngoan lắm mới gặp oan trái nhiều.
Tôi nhả con sò ra, thản nhiên đứng dòm hết lượng nước nhớt này đùn ra lại đến lượt nước nhớt khác chảy tồ tồ ướt lem cả mặt ghế. Mụ thấy nhợn nên xê dịch cái bàn tọa như cái nia làm đờm dãi bết khắp nơi, dơ cách chi là dơ. Mụ lấy tay vét vét, mùi tanh lừng lan khắp nhà.
Mụ ngồi nghỉ thở một hồi thì khệ nệ đứng lên, bụm lấy háng lo đi rửa. Nước nhớt nhiều quá tới độ mụ cố bịt mà vẫn nhễu ào ào, mụ xệnh xạng bước đi như người đau lậu coi rất tục. Tôi phải vội quay đi để khỏi nhìn thấy con voi đang di chuyển, kẻo lần sau mụ có bắt tôi bú còn chút gan mà làm cho mụ sướng.
Tôi mang bộ mặt ngầu ngầu đi ra gặp thằng nhị ca đang xớ rớ đứng ở cửa. Tôi chửi nó tàn mạt : chớ thằng ông nội đi đâu nãy giờ để tao lãnh đủ của nợ với con mụ. Thằng tửng sợ bà chủ nghe thấy nên đưa tay lên môi ra dấu xuỵt và nói nho nhỏ : anh hét lớn, bả nghe, giũa hai thằng te tua. Tôi đang “ no mất ngon, giận mất khôn “ nên điếc còn sợ gì súng, tôi nói nữa : bả nghe kệ bả chớ bộ, tao có phải là thứ bỏ đi đâu mà cái gì cũng bắt tao làm. Nói xong tôi nhổ phì phì, thằng nhị ca rỏn mắt dòm.
Đúng lúc đó, nghe bước đi phục phịch của mụ từ trong buồng tắm ra, người nhễu nước y như con tê giác mới đằm mình ở sông lên, tôi nói lẫy : đó mày vô hốt mụ đi, cặc lõ, tới phiên mà lánh. Thằng tửng gãi đầu gãi tai nhăn nhó : chèn ơi, đại ca rủa oan cho em, đã tới giờ đâu, tại đại ca làng xàng chun vô mới lãnh đủ, lần sau đại ca đừng lanh chanh như vậy nữa.
Khi không còn bị thằng nhị ca xỏ ngọt, nhưng ngẫm ra cũng tại tôi khi không vô chốn phòng the của mụ làm gì để rồi bị mụ đụng vô cục vú dậy thì đau điếng mới ra nông nỗi. Tôi xí xóa nói cho qua : thì tại mày nữa chớ, hôm nào tới phiên phải xăng xái một chút, để bà thấy vắng nai bắt thài lài gánh đỡ. Thằng tửng dạ dạ lấy lòng tôi.Bà chủ hét lên : chớ mày thót đi đâu rồi (ý mụ hỏi tôi), tôi vội vàng đẩy thằng nhị ca vô và vọt lẹ. Sau này hai đứa gặp lại, thằng nhị ca nhăn nhó như bị rách. Tôi hỏi nó, nó phun còn hơn rắn hổ phun nọc, nó chửi rầm lên : đú họ, con mụ ác tổ chảng, đại ca.
Tôi biết thừa mụ biểu thằng tửng làm gì rồi, nhưng cũng vờ ngây ngô hỏi : thì mụ biểu mày lau mình lau mẩy cho mụ chớ có gì mà than ác với hiền. Thằng nhị ca coi mòi còn giận mụ nên chửi rinh lên : ở đó mà lau với chùi, mụ bắt tui phải dùng lưỡi mà liếm nước ở mình mụ mới kinh.
Tôi suýt bật cười khan, nhưng thấy bộ mặt thằng tửng bể te tua như cái xát xi xe bị đụng, tôi tốp lại ngay. Nó cũng như được nhấn nút mở máy nên khai hết các việc mụ bắt nó phải phục dịch. Nó nói băng băng : anh biết hôn, mụ đưa cánh tay ra để tui liếm, rồi ưỡn ngực, cong lưng, thứ nào cũng cỡ xe rơ moót chở công te nơ, tui liếm bắt mỏi lưỡi mà cũng chưa giáp vòng. Vậy còn đỡ khổ, tới khi mụ đưa nách ra bắt tui hít mới tảng thần, mẹ ôi, nó chua gì mà chua như dưa leo ngâm khú.
Thằng tửng chuyển sang giọng xề than thở : tui liếm muốn trẹo quai hàm, mụ đỏng đảnh kêu nhột nhỏ, tui liếm hối hả cho xong, dè đâu mụ cứ vít đầu bắt liếm đi liếm lại. Đã đời thì mụ biểu lo tiếp mớ bụng của mụ, chèn ơi đại ca, ngấn thịt nào ngấn thịt nấy băm vằm vào nhau như mớ thừng rối nùi, tui phải lần lượt banh ra mới làm khô nước bám ở trỏng. Thứ nước bị ám ở mấy ngấn mỡ, eo ôi, nó khắm còn hơn con nít ỉa trịn.
Tới nước này thì tôi hết nín cười nổi, tôi bật lên tiếng hô hố giòn tan. Thằng nhỏ xị ra : đại ca hổng tội nghiệp em thì thôi, còn cười trên nỗi khổ của em sao. Có vậy mà nó tu tu khóc ngon khóc lành, tôi phải dỗ : hổng phải anh ngạo cưng đâu mà vì bắt nôn ruột quá. Để đánh trống lảng, tôi nói : thôi cưng kể tiếp anh nghe.
Thằng tửng sụt sịt lau nước mắt và rè rè tiếp : lau đã chỗ bụng thì mụ quơ quào nắm đầu em giụi xuống nơi háng mụ ra lịnh : giờ mày liếm khô cái hang cua của má đi con. Thằng nhị ca tắt ngang hỏi tôi : chớ anh biết sao hôn, ướ họ, cái họng đen xì xì mà râu ria gì mọc tùm lum, em tưởng là cái ổ chuột nên ấp úng. Mụ thả ngửa người ra, hai giò như cột đình, quơ quơ như ông lão mù, tui ngó vô sâu thông thốc, hổng thấy bờ thấy bến gì hết.
Tôi đâu ngờ thằng nhị ca tả giò tả cẳng cũng có nét bạo nên ngẩn tò te ra mà lóng tai nghe. Nó ứ hự lên giọng hai ba lần mới đía : mụ thấy tui lần khân nên hét cha mày chê hả, đâu mày ra kiếm thằng cặc bự vô tao biểu. Nói nào ngay tôi nghe anh rên quá nên gồng mình nói xoen xoét má để con lo được mà. Mụ càng chổng cẳng lên chờ. Chu choa ơi, thoang thoảng tui nghe mùi chuột chết, thiệt nhe anh. Thứ hơi từ ổ hang mụ bay ra thúi quá sức tưởng tượng, còn mụ lại kiêu hãnh hỏi tui mới chết : sao con thấy hang của má có độc hôn.
Thằng tửng ú ớ y như lúc nó cà lăm trước mụ. Nó nuốt khực khực ba cục nhợn trong mồm rồi à uôm : má mà hổng độc thì còn ai độc nữa. Mụ khoái chí cười long giường long chiếu nghe anh. Rồi mụ cà kê khoe : tao nói cho mày hay, ngó vậy nó đủ càng đủ cựa ở trỏng. mẹ họ tao hổng cho mà thằng nào lớ quớ chĩa mõm vô, tao bẻ cho hổng còn cái răng ăn cháo. Đại ca biết hôn, tui ớn rụng rời.
Vậy rồi thằng tửng nín thinh, tôi giục nó : sao đang khi không rồi mày nín đi. Nó nói : thì phần tiếp theo anh biết hết trơn, còn kể chi nữa. Tôi chối bay chối biến làm như chưa hề bị mụ chủ bắt mút bú lồn nên mở tròn xoe mắt khích nó : mày được mệ cưng chớ tao sao bì được.
Nào dè thằng này cũng cứng cựa chớ chơi sao : anh nói hổng bị mụ bắt làm y như tui sao vừa ở trỏng ra anh xi nẹt tui muốn tắt bếp. Tôi ú ớ phải rặn mãi mới lách được : ậy tại đầu óc tao bị cái mùi thúi của mụ mà cự nặng mày, chớ đã xơ múi gì đâu. Thằng nhỏ tin ngay nên hét lên : đù má, con mụ bắt tui liếm lồn mụ anh ơi. Rồi nó kể liên miên hổng còn sót một mảy may chi tiết. Kể xong, nó thở như mới chạy đua về tới mức. Tôi an ủi nó : thân phận mấy thằng đi ở đợ đều bị như vậy hết, em, ráng chịu đi, có than cũng chẳng thoát. ...