Truyện Sex Phá Trinh - Chuyện Từ Cái Đêm...
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 14152
Chia sẻ:
Khanh tiếp tục nhấp mạnh liên hồi, mỗi cú nhấp đều cắm con cu ngập lút cán vào … Linh khiến cô sướng tột đỉnh. 2 tay của Linh được cởi trói lúc nào không hay, giờ đang ôm chặt lầy thấm thân gã đàn ông đang hiếp cô, 2 bàn tay cào cấu lên lưng hắn vô thức.
Vừa bế vừa chơi Linh một hồi, hắn cảm thấy mỏi rã rời. Khanh liền bế cô ra chiếc giường trong góc phòngvà đặt cô nằm ngửa ra đó. Một tay hắn vác chân Linh đặt lên vai và tiếp tục chơi cô một cách mạnh mẽ. Dâm thuỷ của Linh như dòng nước không bao giờ cạn, vẫn tuôn chảy không ngớt, tắm ướt bờ mông của cô, ướt sũng cả một mảng ga giường.
Ở độ tuổi tứ tuần, phải nói rằng Khanh có sức bền hiếm có. Sau hơn một tiếng truy hoan, cô phóng viên trẻ đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần, lên đỉnh không biết bao nhiêu lần mà Khanh vẫn miệt mài thọc con cu của mình vào lỗ … của Linh. Đến khi mỏi, Khanh xoay người đưa Linh nằm lên trên và tiếp tục nhấp từ dưới lên. 2 tay Linh chống vào ngực Khanh, 2 đầu gối tỳ xuống giường cứ thế nhún nhảy trên người Khanh.
Nửa tiếng sau, toàn thân Khanh co giật mạnh rồi một dòng tinh khí phóng trọn vẹn vào bên trong … của Linh. Linh cũng căng cứng người, co thắt âm đạo hứng trọn dòng tinh khí đó.
RỒi Linh nằm vật xuống đè lên Khanh. Khanh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô phóng viên trẻ và nở nụ cười đắc thắng.
Ở góc phòng, đèn led của chiếc camera vẫn tiếp tục nhấp nháy…
TG gacon1989 và LuffyChuyện bắt đầu từ cái đêm nghiệt nghã đó…
Đôi lúc sự trùng hợp ngẩu nhiên nhưng lại là một cái mốc làm thay đổi cã một cuộc sống của con người. Chuyện ngẩu nhiên trùng hợp này lạ xảy ra trong gia đình tôi, hay nói đúng hơn là bản thân tôi. Người đàn ông làm biến đổi cuộc sống bình dị hàng ngày đó lại chính là em rể của chồng, người trong gia đình tôi luôn gọi là Dượng… Chuyện xãy ra chính từ cái hôm mà vợ chồng tôi phải đi dự đám cưới của người bạn tận Lái Thiêu cùng với sự trùng hợp là Dượng… ấy cũng đi Sài Gòn nên vợ chồng chúng tôi phải đi xe nhờ của Dượng… và hẹn sẽ đón chúng tôi vào khoản 7 giờ tối để về cùng, sau khi dự xong đám cưới.
Nhưng thật trớ trêu thay, vì nhóm bạn của chồng lâu ngày mới gặp lại nhau nên cứ chén chú, chén anh, chén thù, chén tạt mãi mà vẩn không dứt ra được với những câu chuyện từ hồi còn tà lỏn tắm mưa miên man bất tận không có điểm dừng; nhóm những người phụ nữ ban đầu còn tham gia để giử phép lịch sự cho các đống ông chồng nhưng về sau tự động mổi người tìm cho mình 1 chổ để nghĩ ngơi vì biết rằng khó mà dứt các ông ấy ra được; Tôi và cô dâu là người sau cùng cũng đánh bài chuồn. cô dâu mới kéo tôi về phòng cô ấy nghĩ tạm tôi thấy hơi ngại ngùng nên từ chối nhưng cố ấy vẩn nắm tay lôi tôi về phòng nhưng hởi ôi trên chiếc giường của đôi tân hôn các vị phu nhân nằm dài cã lên đó không nói gì hai chúng tôi chỉ biết lắc đầu nhún vai cô dâu thì thở dài còn tôi vội lui ra đi thẳng ra trước sân vườn.
Đang còn lang thang và bực mình vì sự bất đắc dĩ này tai tôi bổng nghe đâu đó vang lên 1 điệu nhạc mà mình rất ứ thích “ngoài hiên mưa rơi rơi, lòng ai nghe chơi vơi, buồn ơi…” Dòng nhạc Trịnh trong không gian này quã thật như muốn đưa hồn tôi trôi vào từng nốt nhạc. lần theo âm thanh đó tôi nhận ra chiếc xe quen thuộc của Dượng… thật là … chúng tôi quên bẳn chuyện hẹn Dượng… để cùng về bây giờ nhìn thấy xe tôi mới giật mình thảng thốt không biết là Dượng… đến tự bao giờ, tôi vội quay vào nhà để định bụng sẽ gọi chồng tôi ra về, giử phép lịch sự tôi nói rất nhỏ vào tai chồng tôi là “Dượng… đến và đã chờ chúng mình rất lâu rồi về thôi anh” thoáng lưỡng lự chồng tôi nhìn đám bạn rồi cáu gắt “ em ra bảo nó chờ được thì chờ không thì cứ về đi, ngày mai tôi với em đi xe đò về, tôi đang vui với bạn không thể bỏ được”. Hơi bất ngờ vì câu nói đó của chồng tôi vùng vằng đứng dậy thì anh ấy nói với theo “hay em muốn về thì cứ về với nó trước cũng được tôi ở lại chơi với vợ chồng nó vài hôm rồi về sau, đúng hôn các chiến hữu hí hí hí” tôi dợm bước đi mà lòng nghe buồn rười rượi vì bạn mà chồng tôi có thể quên lời hứa dù là hứa với em rể mình và cũng phủ phàn bảo tôi cứ về một mình anh ta sẽ ở lại cùng tiếp tục cuộc vui.
Ra đến sân nhìn vào xe tôi thấy một đốm lửa cứ rực đỏ lên rồi lụi xuống tôi biết Dượng… đang hút thuốc, mà quái lạ tôi ít khi nhìn thấy Dượng… hút thuốc bao giờ đến gần xe tôi vẩn nghe tiếng nhạc quen thuộc vang lên “từ đây thôi đành nước mắt buồn mi em thơ ngây…” tôi không muốn cắt ngan dòng tư tưởng và làm phiền thêm Dượng… ấy nên đến bên chiếc ghế đá cách xe không xa để ngồi ngậm nhấm nổi buồn của mình và sự bực bội vì phải đợi chờ anh ấy bù khú với bạn bè; điều này trước khi cưới tôi không bao giờ có. Tủi thân tôi khóc lúc nào không hay bổng nhiên nghe giọng nói thật êm tai “Chị mệt thì cứ vào xe mà nằm nghĩ em đã nổ máy và bật máy lạnh rồi chị nghĩ đi kẽo mệt”, thì ra thấy tôi thút thít Dượng… đã đến gần bên lúc nào không hay, tôi lau vội nước mắt nói “thôi khỏi chờ nửa Dượng… à tôi với Dượng cứ về không chờ đợi nữa mai anh ấy đi xe đò về” – nói xong tôi vùng vằng bước lại mở cửa xe chui vào băng sau, nhưng quái lạ chờ mãi mà Dượng… vẩn không đến xe tôi bấm kính xuống thò đầu ra nói “sao Dượng không lên xe để về???” – “chị em mình cố chờ thêm chút nửa anh vui với bạn xong rồi cũng sẽ về thôi mà” giọng nhe nhàn từ tốn Dượng … đáp lời tôi – không thể vì giận chồng mà tôi có thể nặng lời hơn với Dượng… nên đành nói “vậy thì Dượng vào trong xe mà nghĩ chứ ngồi ngoài ấy à?” – “ không tiện đâu chị cứ nghĩ đi” – Đang bực mình nên tôi không nghĩ ngợi gì cã mà cứ lên giọng “Dượng không vào xe là tôi xuống luôn đó”. Có lẽ phần vì sợ tôi buồn, phần vì ngoài trời cũng khá lạnh mà muổi thì lại quá nhiều nên Dượng… đành mở cửa xe phía trên bên phải mà ngồi.
Thời gian cứ chầm chậm trôi nhạc cứ nhè nhẹ rót vào tai cã hai chúng tôi, tôi thiếp đi không biết được bao nhiêu phút nhưng khi mở mắt ra thì thấy Dượng… đã hạ khoản ¾ chiếc ghế trước để nằm; có lẽ trong hoàn cảnh nên người ta dể cãm thông với nhau nhìn dáng vẽ tuy còn trai trẻ nhưng khi ngủ trên nét mặt Dượng… hằn lên những nếp nhăn có lẽ vì những lo toan bộn bề trong cuộc sống, gương mặt khắc khổ nhưng vẩn toát lên nét lịch thiệp, sự từng trãi và cam chịu. Bổng dưng tôi đem so sánh Dượng… với chồng mình rồi buôn tiếng thở dài.
Không gian, thời gian như lắng đọng lại càng nhìn Dượng… càng suy nghĩ, càng so sánh như vô thức tôi bổng chồm dậy nhanh chóng nhưng thật nhẹ nhàn đặt nụ hôn lên đôi môi Dượng… giật mình tỉnh giấc Dượng… một chốc thẩn thờ rồi hất tôi ra thật mạnh “Chị… chị làm gì thế ??? tôi là em rể của anh chị mà” – vừa thẹn vừa bị bất ngờ tôi chống chế “Chị thấy tội dượng nên hôn dượng không được uh? Vã lại chị hôn em có sao đâu” – “nhưng sao chi hôn lên… tôi?” câu hỏi này thì tôi đành chịu không thể trã lời được nển khẻ khàng mở cửa bước vội xuống xe.
Từ lúc ấy cho đến những ngày sau này hình như là Dượng… có ý tránh mặt tôi những lúc bất đắc dỉ phải gặp thì Dượng… luôn cuối đầu xuống hoặc nhìn tránh đi một hướng khác. Dượng… càng cố lãng tránh như thế càng làm tôi vừa bực mình vừa thích thú; bực mình vì dù ngoài 30 nhưng so với những người phụ nữ khác nơi cái thị trấn nhỏ bé này tôi vẩn còn