Tuyện sex Cô giáo dạy Văn
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 29200
Chia sẻ:
Hai người chia tay nhau tại con hẻm nhỏ. – Cảm ơn cậu nhá! Người bạn duy nhất trong trường ạ
- Mai gặp sau nhá! Trang đi về, bước chân nhẹ nhàng có chút nhún nhẩy trên con đường nhỏ. Bỗng, gió nổi lên ào ào, làm nghiêng ngả các cành cây dù cho đây là mùa hè và cơn gió đó được coi là gió mát nhưng Trang vẫn cảm nhận được da cô đang nổi gai ốc. Cô đứng lại một chút cô quay lại nhìn xa xăm cái con đường mình vừa đi. Lúc đầu thì từ từ, nhưng rồi tim cô đập mạnh, cái giật mình ấy làm cơ thể cô ngưng hoạt động trong vòng 5 giây. Đằng xa, bắt đầu có một cái gì đó như muốn xông tới đem Trang đi. Cô lấy hết sức chạy thật nhanh về nhà nhưng mỗi bước của cô như bị kéo lại. Trang hốt hoảng cô vừa chạy vừa quay ra đằng sau thì thấy thứ đó chuẩn bị tiến lại gần mình hơn. Ngôi nhà của cô kia rồi, nước mắt cô bắt đầu rưng rưng. Cô đập cửa gọi mẹ: – Mẹ! Mẹ ơi! Mở cửa cho con! Cô cúi xuống lấy chùm chìa khóa ở dưới thảm lên. Cô vồn vã để tìm chìa mở cửa, phải đến 20 cái. Cô bắt đầu luống cuống và khóc. Cái thứ ấy không buông tha cô, chính nó cũng vồn vã muốn xông đến chỗ cô. “Keng”…Cô làm rơi chìa khóa. Tay Trang run run, nó tê lại và như bị đóng băng. Cô hết cách chỉ còn chờ cho đến lúc nó đến bắt cô. Năm mét…ba mét…”Cạch”! Tiếng mẹ Trang mở cửa. Trang vội vã xông vào nhà. Thứ đáng sợ ấy đã biến mất. Mẹ cô vừa thấy nét mặt liền hỏi: – Làm gì mà như ma đuổi thế? Trang quay ra nhìn mẹ vẻ oán trách: – Mẹ làm gì mà mãi mới ra mở cửa?
- Đang tắm! Không thấy mẹ phải cuốn khăn tắm rồi chạy xuống mở cửa cho mày à? Trang im lặng, không nói gì cả cô xách cặp định lên phòng thì mẹ cô nói: – À! Tối nay mẹ đi có việc, cơm mẹ nấu sẵn cho con rồi đấy ở nhà trông nhà nhá! Trang giật nảy người: – Không! Con không ở nhà một mình đâu. Mẹ đi đâu cho con đi với – Vớ vẩn nhỉ! Mày cứ như con nhãi lên ba ý! Ở nhà, không nói nhiều. Trang tức giận, cô xách cặp lên nhà. Vào phòng cô quăng cái cặp ra giường rồi đóng hết cửa, bật hết đèn lên. Đúng 8h, mẹ cô lên xe đi. Căn nhà rộng rãi, trống vắng, lạnh lẽo đến ghê người. Trang ngồi vào bàn học, cô quay quay cái bút chì trên tay. Cô đóng quyển sách Toán lại và nói: – Bài gì mà khó thế? Vừa dứt lời thì đèn điện vụt tắt. Mọi thứ tối om. Trang đi tìm nến rồi thắp lên. Sợ quá nên cô cắm ở phòng mình đến hơn chục cây nến mỗi chỗ một cái.
Đóng hết cửa. Trang nhảy lên giường chùm chăn lên đầu, cô nằm im thì cho rằng thế là thông minh và an toàn nhất lúc này. Cửa sổ bật tung, gió ùa vào bóp chết những ngọn nến bé nhỏ. Trang vẫn nằm im, cắn môi thật chặt trong thời gian này qua đi nhanh. Nhưng từ phía cửa sổ tối đen kia, có thứ gì đó đang mời gọi cô đến với nó. Không thể cưỡng lại được cô liền kéo chăn ra. Chân cô bắt đầu tiến tới cửa sổ. Ánh trăng!…đó chính là thứ đã mời gọi cô. Cô ngước mặt lên nhìn:
- Trăng hôm nay đẹp thật! Cô đứng ngắm trăng, gió nhẹ dần hiu hiu khẽ vuốt mặt cô. Một lần nữa Trang lại bị rơi vào thế giới nửa thực nửa mơ. Từ cửa sổ, cô nhìn xa xăm…Cứ như quá khứ vậy… Một cô nữ sinh có mái tóc dài đến ngang lưng đang đi trên con hẻm nhỏ để về nhà. Từ đằng xa là một nam sinh đang cầm một hộp quà lén lút theo sau. Chắc cô bé đó cũng biết nên cô quay lại nhìn- cái nhìn giống với cái nhìn mà Trang đã quay lại ở con hẻm buổi chiều về nhà nhưng dịu nhẹ hơn, cảnh tượng đẹp hơn. Anh chàng kia như bị bóc mẽ, cậu liền tiến tới khuôn mặt vẻ ngượng nghịu trao cho cô bé gói quà và nói: – Anh yêu em…Yêu từ rất lâu rồi! Cô bé đó xúc động đến nỗi làm rơi cả hộp quà và chạy tới hôn anh chàng kia thật ngọt ngào.
Họ ôm nhau, quấn lấy nhau. Cảnh hoàng hôn lúc ấy khiến cho chuyện tình đó trở nên thơ mộng và đẹp hơn. Kết thúc màn khóa môi, anh chàng kia mở lời: – Anh…phải đi đây! – Em…cũng vậy! Cô bé tạm biệt và quay lại cúi xuống nhặt gói quà. Không thể không nhận ra cậu nam sinh kia đang chú ý tới phần hở ra khi váy cô bé hơi ngắn. Trang nhận ra ánh mắt và nụ cười nham hiểm ấy cũng đủ làm người khác giật mình. Thái độ khác hẳn so với lúc cậu ta tỏ tình. Cô bé cầm gói quà, quay lại và nhoẻn cười. Cậu ta cũng cười lại nhưng tất nhiên là nụ cười khác. Bất chợt cô bé ấy quay ra đúng phía chỗ Trang và nhìn lên. Như kiểu cô ta biết rằng Trang đang nhìn vậy… Vừa lúc đó, Trang giật mình, cô tỉnh giấc. Hóa ra mọi thứ là giấc mơ. Cô vẫn nằm trong chăn, nến vẫn đang bập bùng cháy. Cô toát mồ hôi nhiều nên vội bật tung cái chăn ra cho đỡ nóng. Cô toan định đưa tay ra mở cửa nhưng lại thôi. Điện bật sáng. Cô nhẹ người và bắt đầu tắt nến. Cô định hé môi thổi ngọnĐã từ lâu rồi, My rất ngưỡng mộ Kim từ hình thái tới tư chất, nhất là thân hình mi nhon xinh xinh mới lớn của Kim : từ trên xuống dưới đều nở nang, chắc nịt; đôi mông tròn lẳng dễ ghét lúc nào cũng nung núc rung rinh trước ánh mắt hau háu của My, bao phen làm cho My khao khát muốn chiếm đoạt!
Tiếng hát hát của nhỏ Kim vọng ra từ phòng tắm, bài tân cổ giao duyên “Chuyện Tình Lan và Điệp” : “Tôi kể người nghe chuyện tình Lan và Điệp là một chuyện tình cay đắng. Lúc tuổi còn thơ tôi vẫn thường mộng mơ nên đem viết thành bài ca …” – thật ngọt ngào có phần hơi khàn tưởng chừng như của ca sĩ Phi Nhung đang líu lo trong đó. My hồi hộp nâng chiếc quần lót mỏng mảnh – có viền ren và thêu hoa phía trước ngay phần nai bụng – chỉ lớn bằng cỡ hai bàn tay chấp lại và để ngang mặt, cách mũi chừng 2 cm và hít nhẹ một hơi, nhưng nít sâu vào tận phổi. Thay vì một mùi ngay ngái xông lên như nàng tưởng thì lại là một mùi dịu ngọt đầy nữ tính thoảng ra – có phần như mùi phấn lót xứt cho mát da, thơm thịt. Cảm giác thật dễ chịu. Xao xuyến. Làm cho My bồi hồi run cảm, hạnh phúc trào dâng khi nghĩ tới Kim, nghĩ tới mùi da thịt thơm tho của Kim quyện vào trong mũi nàng, vùng bẹn trắng phau phau tươi như múi mít kia chắc sẽ mang nhiều khứu giác nồng say ? …
Có lần My lén ngửi mùi thân thể của nhỏ Kim. Lúc đó Kim bệnh, nàng ngồi phía sau lưng bắt gió cho Kim hai bên thái dương. My được dịp áp thân sát vào lưng Kim, hai tay ôm choàng Kim vòng qua vai, mặt như áp sát sau gáy. Hít thở. Từ nơi đó My có thể cảm giác được sự mịn màng và một mùi thoang thoảng của da thịt thật dễ chịu toát ra mát lạnh cả lòng ngực, My cứ thấy lao xao trong lòng, một cảm giác nàng chưa bao giờ có được ở lứa tuổi mộng mơ, cần có một tình yêu mãnh liệt.
Vào những đêm mưa tuôn gió hú, sấm chớp nhập nhằn, Kim hay sợ ma, những câu chuyện ma quái, u uẩn, có những linh hồn hiện về trả thù được My thì thào trong chăn cho Kim nghe, Kim sợ hãi khôn cùng. Những lúc đó, Kim hay nài nĩ đòi ngủ chung với My cho bớt sợ. Còn gì vui hơn nữa, My sẵn lòng đón Kim lên giường như đón một đóa tình lan sắp sửa động phòng hoa chúc. Kim cứ rúc mình ở trong chăn mền, co sát bám lấy My mỗi khi tiếng gầm gừ của thần Thiên Lôi lại nổi lên, rồi tiếng mưa lách chách não nề như ai khóc ai than. Kim nổi cả gai ốc cứ quấn chặt lấy My mặc kệ những sự va chạm vô tình, những có chủ ý của My. Cũng cùng là gái như Kim nhưng My chưa hề sợ ma bao giờ . Nàng thường hay tỏ vẻ bảo bọc cho Kim không riêng gì chuyện này mà còn nhiều chuyện khác, cứ y như một chàng trai bảo vệ người bạn gái vậy! Là My muốn vậy để thấy mình gần gũi với Kim hơn …
Có lần, My “vô tình” gác chân lên đùi Kim, hay có lần “lỡ” để tay lên ngực Kim, hoặc choàng tay ôm chặt lấy Kim để an ủi dỗ dành hoặc đùa giỡn