Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 6
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 18788
Chia sẻ:
Từ trước đến nay, ông Rai là người đàn ông đầu tiên cũng là duy nhất của nàng. Giờ đây nàng mới tiếp xúc với người thứ hai, và cùng lúc là người thứ ba.
Cơ thể Kẻo Lạt không thể kiểm soát nữa, hơi thở nàng dồn dập, lưng nàng ưỡn cong lên, đưa ngực mình cao lên, hai chân vô thức đạp xuống ghế, nảy âm hộ mình đưa ra trước nhiều hơn.
Kẻo Lạt cảm nhận âm hộ mình đang đón vào một chiếc dương vật nóng như than, cứng ngắt, lạ lẫm. Nàng rên xiết dưới những cú dập mạnh mẽ từ trên xuống. Miệng nàng há hốc, tiếng kêu vừa thoát ra, liền bị lấp lại bởi một chiếc dương vật khác. Kẻo Lạt có thể ngửi được mùi tanh tanh của đàn ông của vật to lớn trong miệng mình. Nàng nuốt nó sâu vào trong cuống họng mình, một bàn tay nắm lấy tóc nàng ghì sát vào, cố thúc dương vật vào sâu hơn.
Kẻo Lạt và hai gã bảo vệ cuống lấy nhau không kiêng dè gì, tiếng thở dốc, rên rỉ của họ bị dìm mất trong âm thanh sóng biển rì rào.
_______________
Lan Chi và Thục Nhi cố gắng bơi ra xa, vòng qua bức tường dài ngăn cách bãi biển riêng của ông Rai. Biển tối đen, không một ánh đèn phía trước, chỉ có tiếng đạp nước và tiếng thở hỗn hển của hai nàng.
Đến điểm cuối cùng của bờ tường, Lan Chi và Thục Nhi bấu víu vào bức tường, bàn tay hai nàng rớm máu vì cố bám lấy bề mặt tường đầy hà biển sắc bén lởm chởm. Hai nàng cố gắng thở dốc lấy hơi để chuẩn bị bơi vào bờ phía bên kia bức tường.
Khi vào đến bờ, Lan Chi và Thục Nhi gần như kiệt sức, nằm vật ra trên bãi biển thở dốc, bốn mắt nhìn nhau, nữa mừng, nữa lo lắng. Họ biết mình còn một đoạn đường xa phải đi, trước khi trời sáng.
Nhìn nét mặt kiên quyết của nhau, hai nàng bật dậy, thay bộ quần áo khô trong túi nilon mang theo. Xong, nắm chặt tay nhau chạy vào rừng dương tối đen trước mặt.
Lan Chi và Thục Nhi chạy ra tới đường lớn thì trời đã tờ mờ sáng. Hai nàng tóc tai rũ rượi, quần áo rách bươm vì băng qua bụi rậm.
Tuyến đường này khá vắng xe, có thể do sáng sớm, hai nàng đi bộ dọc con đường, hai chân trần sưng phồng lên, đau nhói theo từng bước chân. Nhưng họ không khóc, vì lúc này họ không có thời gian cho sự ủy mị, tủi thân, họ biết chỉ có mạnh mẽ tiến về phía trước mới là cơ hội cho mình.
Họ thấy một chiếc xe container từ xa, Lan Chi mừng rỡ, vẫy vẫy tay. Chiếc xe không dừng lại, mà đi thẳng. Nàng cười khổ, có lẽ vì bên ngoài hai nàng quá khó nhìn, đầu tóc rối bù, bết lại vì nước biển khô, quần áo rách nát.
Lan Chi và Thục Nhi lại tiếp tục kiên nhẫn đi về phía trước. Một lúc sau, tai hai nàng có thể nghe tiếng một chiếc xe khác từ xa, mắt nhìn thấy là loại xe bán tải với thùng chất đầy phía sau. Hai cô vẫy tay rối rít, nhưng chiếc xe không có vẻ chậm lại. Lan Chi thất vọng, chán nản. Bất chợt, Thục Nhi lao ra giữa đường chặn trước đầu xe, hai mắt nàng nhắm chặt lại, nàng đánh cược là chiếc xe có thể thắng kịp, nếu không…
- Á… Nhi.. – tiếng Lan Chi thét lên thản thốt.
- Keeét…
Tiếng vỏ xe rít trên mặt đường, cày lên một lớp bụi mù mịt, bao phủ luôn cả hai cô gái. Thục Nhi run rẩy, mở mắt ra, chiếc xe dừng trước nàng không đến một mét, nàng thầm cảm ơn trời phật. Lan Chi lao ra ôm chầm lấy nàng, nước mắt tuôn trào, miệng nàng nghẹn ngào.
- Em.. Em.. Ngu lắm. Tại sao em làm vậy?
- Em không muốn cơ hội của chị em mình lại trôi qua đơn giản như vậy.- ánh mắt Thục Nhi bình tĩnh đến lạ- mà bây giờ em có sứt mẻ gì đâu. Hi hi.
Cửa xe bật mở, một gã đàn ông, da đen nhẻm, hốc mắt lõm sâu thâm quần vì thiếu ngủ, miệng ông ta há hốc nhìn hai cô gái, nửa muốn mắng chửi nửa kềm lại.
Lan Chi bước đến giải thích tình huống của mình và muốn đi nhờ xe ông ta. Ông ta có vẻ không hiểu tiếng Anh, mặt nhìn hai cô gái trước mặt dò xét, rồi nhìn qua quần áo rách lỗ chổ phơi da thịt ra của hai nàng.
Ông ta ra hiệu lên xe. Lan Chi và Thục Nhi mừng rỡ, leo ngay vào. Chiếc xe chỉ có một băng ghế, Lan Chi vào ngồi sát ông ta, Thục Nhi ngồi sát cửa xe.
Chiếc xe đi được một đoạn, Lan Chi bắt đầu trổ tài ngôn ngữ kết hợp với hai bàn tay. Nàng muốn diễn đạt mình cần tới sân bay Pattaya, ông ta có vẻ hiểu, gật gù rồi nói gì đó, bàn tay chỉ ra hai hướng khác nhau. Lan Chi đoán được ông ta không đi đường đó, nàng rút ra 200 usd, đưa cho ông ta. Mắt ông ta sáng lên, thoáng suy nghĩ một chút, rồi đầu ông ta gật gù. Ông ta nhìn qua hai nàng, nhết nhác không chịu được. Ông chỉ chỉ vào ngực Lan Chi rồi nói gì đó. Lan Chi mím môi, nàng nghĩ rằng ông ta muốn thân xác mình. Nàng thoáng chần chừ, hai tay nắm lại. Chợt bàn tay ông đưa qua nắm lấy nhúm tóc dơ của nàng dứ dứ trước mặt nàng. Nàng chợt hiểu, mặt đỏ lên vì thẹn đã hiểu lầm ông ta, ông ta muốn hỏi họ có cần tắm rửa thay đồ không, vì với tình trạng này, chưa chắc họ đã được vào sân bay.
Lan Chigật đầu lia lịa, nàng cũng khó chịu kinh khủng với cơ thể dơ dáy của mình.
Chiếc xe rẽ vào một cây xăng dọc đường. Ông ta ra hiệu cho Lan Chi và Thục Nhi xuống xe theo mình. Họ vào trong nhà vệ sinh nồng nặc mùi nước tiểu, hai nàng nhăn mặt khó chịu. Ông ta chỉ vào thùng nước bên trong có một chiếc gàu nước, rồi xoay người đi ra ngoài. Hai nàng nhìn nhau bối rối, họ biết mình không có thời gian để phun phí.
Hai nàng cấp tốc cởi sạch quần áo, xối nước tắm với tốc độ nhanh nhất, nước buổi sáng thật lạnh, lạnh đến nổi họ run rẩy, răng va vào nhau lộp cộp.
Ông tãi xế đã quay lại, trong tay cầm 2 bộ đồ phụ nữ, ông đứng bần thần trước thân thể trần truồng của hai người phụ nữ ông cứu dọc đường. Làn da sáng bóng, từng đường nét thanh thoát, quyến rũ đến cùng cực, ông như nín thở trước hai nàng. Lan Chi quay lại thấy ông ta đang nhìn trân trối vào cơ thể mình, nàng thoáng đỏ mặt, nhưng nàng vẫn tiếp tục tắm cho xong, mặc ông ta nhìn.
Lan Chi bước tới gần, ánh mắt ông không dứt ra được khỏi cơ thể nàng, nàng đưa tay lấy quần áo, ném một bộ cho Thục Nhi, rồi mặc bộ của mình.
Bộ quần áo khá kín đáo, nhưng rộng thùng thình, vải lại khá mỏng, nếu quan sát kỹ có thể thấy hai nàng không mặc đồ lót gì bên trong. Nhưng được như thế là đã tốt lắm rồi.
Vừa lên xe, Thục Nhi đã gối vào vai Lan Chi ngủ vùi, nàng cũng không kiềm được, sự mệt mỏi ập đến Lan Chi cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Khi hai nàng đến được sân bay Pattaya, đồng hồ đã điểm 7h00 sáng. Lan Chi và Thục Nhi tới ngay phòng vé, yêu cầu đổi chuyến bay, vé hai nàng vẫn còn hiệu lực vì theo lịch trình chiều tối nay họ mới bay về Việt Nam.
Cầm hai chiếc Boarding Pass trong tay, hai nàng mừng muốn rơi nước mắt, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để đi vào trong. Chuyến bay của hai nàng lúc 8h15, chỉ cần qua khỏi cửa hải quan, vào địa phận quốc tế bên trong, Lan Chi và Thục Nhi mới thật sự an toàn. Hai nàng hối hả như sợ trễ chuyến bay, dù mấy lần muốn gọi điện thoại về cho Hồng Sơn, nhưng nàng sợ phải mất thời gian đổi tiền xu, đành bỏ qua ý định đó.
Tên an ninh sân bay đang ngáp, miệng lầm bầm than thân trách phận vì ca trực sớm của mình. Bất chợt gã dụi mắt, không tin vào mắt mình, phía trước gã có hai cô gái xinh đẹp, mặc quần áo rộng thùng thình, nhưng bao nhiêu đó cũng không có gì đáng nói. Gã tròn mắt vì hai nàng đang đứng dáo dác trước một bảng quảng cáo, ánh đèn xuyên qua lớp quần áo mỏng, nhìn rõ vóc dáng tuyệt đẹp không một mảnh nội y của hai nàng. Gã quyết định chọc ghẹo hai cô gái này một phen cho qua cơn buồn ngủ.
- May I see your passports please!
Lan Chi và Thục Nhi quay phắt lại, mặt hai nàng tái mét, người đàn ông trước mặt trong bộ cảnh viên sân bay, màu nâu, cầu vai đeo bộ đàm, lưng quần cộm ra bao da súng lục. Lan Chi cố gắng bình tĩnh, nhưng nàng khó khống chế được bàn tay của mình, run run đưa passport cả hai cho gã....