Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 6
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 18800
Chia sẻ:
Lan Chi cố gắng lắng nghe anh, miệng mỉm cười nhẹ, đầu nàng gật theo lời anh nói. Nhưng lúc này nàng cắn răng chịu đựng bàn tay của gã quản giáo cố chen vào giữa hai chân khép chặt của nàng, cúi cùng gã cũng thành công, dùng bàn tay thô nhám chà sát hai mép âm hộ của Lan Chi.
- Em muốn nói với anh rằng em sẽ tìm cách đưa anh ra ngoài… dù phải trả gía nào đi nữa em cũng … chấp nhận.- lời nói Lan Chi ngắt quãng.
Hai chân nàng không ngăn được ngón tay của gã quản giáo móc vào trong âm hộ nàng. Lan Chi cắn răng chịu đựng cảm giác đau rát, rồi như một cơ chế phòng vệ tự nhiên, âm hộ nàng tiết ra chất nhờn bôi trơn vật thể lạ đó.
- Đúng là đàn bà dâm, mau nước ghê… – gã nói như cố ý cho nàng nghe.
Lan Chi nhục nhã ê chề, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng cảm thấy kinh tởm bản thân mình.
- Đừng khóc nữa em. Em khóc làm anh buồn lắm. – Hồng Sơn nói.
Lan Chi cố gắng mỉm cười, nàng không nói gì vì răng đã mím lại. Nàng cảm nhận được dương vật nóng và cứng ngắt gã đang đưa vào giữa hai chân nàng, đầu dương vật chà lên hai mép âm hộ ẩm ướt của nàng. Hai tay gã vòng lên trước ngấu nghiến hai vú nàng, lưỡi hôi hám của gã liếm cổ nàng. Nhưng mặc cho hắn làm gì Lan Chi vẫn khép chặt hai chân. Gã quản giáo điên tiết, nhưng gã cũng không dám dùng sức mạnh với nàng, gã chỉ hy vọng làm cho nàng hưng phấn để nàng tự động mở hai chân ra. Nhưng Lan Chi kiên quyết khép chặt hai chân, tay nàng bám cứng lên ô cửa, để gã không kéo được mông nàng lùi về phía sau.
Nàng cảm thấy dường như gã quản giáo từ bỏ ý định nhét dương vật vào âm hộ nàng, gã tạm hài lòng với khẽ hở hình tam giác giữa hai chân và cửa mình nàng. Hơi thở gã dồn dập hơn, chân gã hơi cong xuống, hai tay nắm chặt hông nàng, nhấp dương vật thật mạnh, ép người nàng vào bức tường thô ráp. Dương vật của gã nóng hổi chà miếc hai mép âm hộ nàng, nàng cảm thấy hạ thể mình nóng bừng, cơ thể nàng phản ứng lại những kích thích bên ngoài. Lan Chi mặt đỏ hồng lên, nàng phải dừng chuyện này lại.
Lan Chi nhìn sâu vào mắt chồng.
- Anh phải tin em, em sẽ cứu anh ra. Em yêu anh. – Nàng buông tay ra, kéo ô cửa sập lại.
Tay Lan Chi vùng đẩy gã quản giáo ra khỏi người mình, kéo váy xuống. Gã ngã ngữa ra sau, dương vật dựng đứng, đầu sưng to, đỏ bầm, gã đã sát đỉnh cực khoái. Mắt gã long lên giận dữ.
- Mày dám trêu ông à! Mày liệu hồn thằng chồng mày còn ở đây lâu đấy!
- Ông đừng dọa tôi. Sẽ do chính tay ông trao anh ấy lại cho tôi. Chỉ trong vài ngày tới thôi. – nàng trầm giọng nhìn gã.
Tay nàng với chiếc quần lót dưới đất, cuộn lại, đưa vào giữa hai chân, chùi sạch chất nhờn nhòe nhoẹt, tiện tay vứt chiếc quần xuống đất, kế sát dương vật căng đỏ của gã quản giáo.
- Dùng cái này mà tự giải quyết. – Lan Chi liếc mắt nhìn dương vật căng tức của hắn, miệng nhếch lên khinh bỉ.
Nàng đi ra ngoài, bỏ lại tiếng gầm gừ nhỏ bên trong phòng kín.
- Con đĩ, mày sẽ hối hận. Mày sẽ phải quỳ xuống van xin dưới buồi ông. Ông chơi mày này… Hừm… Ông chơi…
Lan Chi bước ra tới ngoài, nàng leo lên xe Tuyên chờ sẵn. Cậu bé nhìn thấy hai mắt Lan Chi sưng đỏ, hắn lo lắng cho nàng nhưng không dám hỏi.
- Về khách sạn ah chị? – Tuyên hỏi nhỏ.
- Ừ, về thôi. – Lan Chi nói nhỏ, tay nàng theo thói quen, vòng qua ôm lấy eo Tuyên.
Tuyên cảm nhận Lan Chi đang ngã người ôm lấy mình, một bên ngực mềm mại của nàng tì lên lưng hắn. Cậu bé gồng người như chịu đựng cực hình, hai tay cứng đờ.
Chiếc xe đi dọc phố Yên Phụ hướng về Khách sạn Sheraton.
- Dừng lại, dừng lại – Bất chợt Lan Chi kêu lên.
Tuyên tấp xe vào sát lề đường, cậu quay lại, Lan Chi đang nhìn chằm chằm qua đường. Tuyên nhìn theo, gã thấy một chiếc xe biển xanh bật xi nhanh xin đường để được vào lại làn ôtô, nó vừa dừng lại, cho ai đó xuống. Bên lề đường là Khách sạn Bồng Lai, cao 8 tầng, với chữ Massage thật lớn bên hông.
Lan Chi đang nhìn chằm chằm người đàn ông vừa đi vào trong, nàng không nhìn lầm, ông ta là Hùng Thiết Cương, đối tượng thứ hai nàng cần tiếp cận.
- Em biết chỗ này, em có đại ca làm chung bên Sheraton chuyển qua đây làm quản lý. – Tuyên nói nhỏ.
- Em nói sao? Em quen quản lý của khách sạn này?
Lan Chi nhìn khó tin vào cậu bé, nàng không nghĩ đến mình đang lo lắng cách nào để tiếp cận ông ta, sao có khả năng trùng hợp như vậy chứ. Tuyên nhìn thấy nàng ngạc nhiên nhìn mình.
- Em biết chị không tin, nhưng em lừa chị làm gì chứ? – Cậu bé cúi đầu lí nhí.
- Không, chị xin lỗi. Chị không có ý đó. Chị muốn em giới thiệu gã quản lý đó cho chị. Được chứ? – Lan Chi rối rít nói.
- Dạ được chị. Anh Nguyên là đàn anh, khá thân với em. Để em hẹn gặp anh ta cho chị. – Tuyên ưỡn ngực tự tin nói.
- Không, chị muốn ngay bây giờ. Em ráng giúp chị nhé. – Lan Chi cũng cảm thấy đề nghị của mình hơi đường đột.
- Bây giờ… Ừ, cũng được. – Tuyên không nỡ từ chối trước ánh mắt của Lan Chi nhìn mình.
Lan Chi và Tuyên gửi xe, đi vào trong sảnh trước. Tuyên để nàng ngồi đó, cậu đứng lên tránh đi để điện thoại cho anh Nguyên, cậu năn nỉ anh ta xuống gặp mình. Cậu thở phào khi Nguyên nhận lời xuống gặp, ít ra cậu không bị mất uy tín trước mặt Lan Chi.
Năm phút sau, một người đàn ông bước đến, ông ta mập đến nổi vú chảy thành hai khối vắt sang hai bên trên cái bụng sệ xuống lấp mất dây nịt, cổ hắn như liền với mặt bởi một cái nọng thật lớn che khuất cằm. Tuyên đứng lên hồ hởi, bắt tay và giới thiệu với Lan Chi.
Hai mắt của gã quản lý híp lại thành hai đường chỉ nhỏ, nhìn nàng dò xét. Gã mời nàng ngồi xuống. Tuyên ngồi kế bên Lan Chi, còn gã ngồi đối diện với nàng. Hai mắt gã tiếp tục nhìn nàng dò xét Lan Chi từ trên xuống dưới, gã vô tình nhìn vào giữa hai chân nàng, mắt gã lóe lên. Cô gái này không mặc quần lót, sao có thể như vậy chứ. Lan Chi nhìn thấy ánh mắt của gã nhìn vào giữa hai chân nàng, nàng bừng tỉnh, bắt chéo hai chân với nhau, mặt đỏ bừng lên.
- Tôi muốn anh giúp tôi tiếp cận ông Cương. – Lan Chi đi thẳng vào vấn đề.
- Tôi không biết cô đang nói về ông Cương nào? – mắt gã nhìn chỗ khác như vô tâm trước cặp đùi đẹp của nàng.
- Tôi tin chắc là anh biết. Tôi có thể cam đoan với anh là tôi không có ác ý. Chuyện này đối với anh sẽ không có bất cứ điều gì bất lợi. Tôi sẽ hậu tạ anh.– Lan Chi không chần chừ dù một chút.
Quản lý Nguyên nheo mắt nhìn nàng, gã không biết người phụ nữ này tính toán gì, nhưng gã có thể đánh gía rằng nàng sẽ không làm điều gì nguy hiểm cho ông Cương. Nhưng nếu ông Cương phật ý, chỉ một cú điện thoại, gã sẽ vĩnh viễn mất đi tiền đồ của mình sau bao nhiêu năm cố gắng. Gã nhìn sang Tuyên, cậu bé đang nhìn mình gật gật như cầu xin cho Lan Chi.
- Cô muốn tôi giúp thế nào?
Lan Chi thở phào.
- Tôi chỉ muốn có cơ hội nói chuyện riêng với ông ta thôi. – Nàng nói.
- Ông ta là khách massage quen ở nơi này. Cô muốn thế nào đây?
- Tôi sẽ gỉa dạng làm nhân viên phục vụ ở đây. Tôi sẽ … – Lan Chi cố gắng tưởng tượng ra cách mình thực hiện.
- Không thể nào? Cô muốn hại chết tôi à! – Nguyên xua tay liên tục.
- Tôi tối đa chỉ có thể sắp xếp cho cô như một người khách vào phòng bên cạnh phòng ông Cương thôi. Còn chuyện làm thế nào nữa thì tùy cô. Tôi nói trước nếu có chuyện gì, tôi sẽ chối biến về việc quen biết cô. – Nguyên nói không thương lượng.
- Okie. Nhưng tôi muốn anh sắp xếp cho nhân viên phục vụ của anh lên muộn năm phút. – Lan Chi cố gắng thương lượng nhiều hơn, tay nàng rút ra một cọc tiền đưa sang.
Nàng chợt nhớ ra việc gì, nàng không muốn việc này càng ít người biết càng tốt.
- Chưa xong, tôi muốn Tuyên làm người phục vụ trong phòng của tôi.
Gã quản lý nhìn nàng rồi nhìn Tuyên đang há hốc miệng, thầm đoán mối quan hệ của hai người này. Gã hít sâu một hơi gật đầu, dù sao gã cũng không muốn nhân viên mình bàn tán xôn xao về biểu hiện khác thường của vị khách nữ xinh đẹp này....