Truyện Sex - Ham Muốn Tiền Ẩn Chap 2
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7909
Chia sẻ:
- Anh đã bảo là em đừng quan tâm mà, anh tự giải quyết được. – Linh hơi cáu.
Lan Chi nhỏm dậy, đứng thẳng lên, thân thể trần truồng của nàng bóng lộn dưới ánh đèn vàng của phòng tắm, nàng bước ra khỏi bồn tắm, tay vớ chiếc khăn tắm lau người rồi quấn ngang thân, mở cửa đi ra ngoài.
- Haizz.. Ông ta muốn gặp riêng em. – giọng Linh vang lên thật nhỏ sau lưng nàng kèm theo một tiếng thở dài.
Nàng hơi sững người lại, bàn tay nàng vịnh cánh cửa phòng tắm hơi run nhẹ.
- Nhưng anh đã cự tuyệt hắn, tên già dê đó, hắn nghĩ mình là ai chứ? Mình có thể tìm cách khác, Lan Chi ah. – Linh nói tiếp, giọng anh kiên quyết.
Linh đứng lên, anh ôm lấy hai vai nàng, xoay người Lan Chi lại, nhìn thẳng vào mắt nàng.
- Em phải nghe lời anh, công việc là công việc, anh tuyệt đối không muốn hy sinh em, hay bất cứ nhân viên nào của anh cũng vậy. – Linh nói.
Lan Chi nhìn vào mắt anh, nàng tin lời anh.
- Trời ơi, anh nói đi đâu vậy, con heo già đó cứ nghĩ đến hắn là em chán ngấy. Thôi anh về phòng thay đồ đi, rồi dẫn em đi ăn nào, em đói lắm rồi. – Lan Chi nói.
Linh yên tâm, quấn chiếc khăn tắm, tay ôm quần áo đi về phòng mình. Lan Chi nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa nàng thở dài, nàng không muốn anh buồn, nhưng anh đã lo lắng quá nhiều cho công ty thời gian vừa qua, nơi đó là mâm cơm của rất nhiều gia đình, bè bạn đồng nghiệp của nàng. Nàng biết mình cần làm gì.
Khi Linh qua đến phòng Lan Chi, anh nhận được một tờ giấy kẹp trên cửa, anh thấy sự bất an trong lòng. Tay Linh run rẩy mở tờ giấy ra.
- Em biết điều em đang làm, anh yên tâm!
Linh buông rơi tờ giấy lòng anh thắt lại. Lan Chi ơi, em làm gì vậy, đừng vậy, anh không cần em hy sinh cho anh, anh tự lo được – Linh thẫn thờ nhìn ra cửa số hành lang.
Lan Chi ngồi trên taxi, nàng mặc một bộ váy đen vải len, mép váy ôm ngang cặp đùi thon dài trắng tinh, lưng váy trống hoàn toàn tới eo, phía trước là hai mảnh vải tách ra bao lấy bộ ngực tròn của nàng vòng lên thắt gút sau cổ. Nàng mở gương tay trang điểm sơ sài vài nét, nhưng nhìn nàng thật đẹp. Lan Chi bất chợt nhìn lên bắt gặp ánh mắt gã tài xế taxi đang nhìn mình qua kính hậu, nàng nhoẻn miệng cười.
- Anh cho em mượn điện thoại chút nhé – Lan Chi nói với gã.
Gã lúng túng, không nói câu gì, chỉ chộp lấy chiếc điện thoại di động phía trước tay lái, loay hoay thế nào vuột tay, rớt ngay xuống gầm ghế tài xế. Lan Chi thở dài, sao gã này lại hậu đậu đến vậy. Nhìn hắn bối rối, tay chọc xuống gầm, mò mẫm, mắt nhìn lên dõi trên đường, đường phố lại đang giờ tan tầm khá đông, chiếc xe chào qua chào lại, thắng gấp. Lan Chi thở dài, nàng chồm người tới từ phía sau, luồn ngang người lách qua khe trống giữa hai ghế, bộ ngực không mặc áo lót của nàng miết lên cánh tay phải của gã, tay nàng chọc vào giữa hai chân gã, mò xuống dưới gầm. Gã lái xe như nghẹt thở, một gương mặt thật đẹp đang áp lên giữa hai chân hắn, bộ ngực sữa căng lên phập phồng trước mặt, hắn cảm thấy hạ bộ mình nóng bừng lên. Lan Chi nhắm mắt lại, tay mò dưới gầm ghế tìm chiếc điện thoại, nàng không thích gương mặt đờ đẫn chỉ cách mình ba tấc, nàng cảm nhận hạ thể nóng hứng hực của anh ta như chỏi vào mặt mình. Nhưng nàng để ý rằng hai chân mình phía sau vô tình giở lên khoe gần trọn bộ mông và chiếc quần lót bé nhỏ cho cả hàng xe máy chạy sau chiếc taxi.
Sau khi nàng tìm được điện thoại, ngã ra người ra ghế sau thở lấy hơi, nàng nhận ra có vô số ánh mắt tò mò nhìn qua cửa kính xe. Mặt Lan Chi đỏ hồng, nàng chợt hiểu tình cảnh mới nảy của mình đã thu hút rất nhiều khán giả.
Lan Chi mở chiếc bóp tay, rút ra chiếc name card trắng, nàng bấm số.
- Lan Chi đây, ông muốn gặp tôi? Tôi muốn ông chuẩn bị đầy đủ các mẫu thử nghiệm mà anh Linh đòi hỏi. Không thấy nó, tôi sẽ đi về ngay. – Lan Chi nói cứng.
Theo hướng dẫn của ông Sáu Minh, chiếc taxi đưa Lan Chi ra ngoại ô thành phố, dừng lại trước cổng một căn biệt thự xa hoa, rộng lớn. Cánh cửa chợt mở rộng, một lão già mặc đồ như quản gia, nhanh chóng chạy ra mở cửa xe cho nàng, tiện tay nhét tiền trả tiền xe cho gã tài xế. Lan Chi bước qua cánh cửa, nàng hít một hơi sâu trước quan cảnh trước mắt. Một mảnh vườn rộng, xanh, đủ loại hoa, thật rộng kéo dài hàng trăm thước mở ra một con đường dát đá xanh đi vào cửa biệt thự. Ông Sáu Minh không hổ là cự phú của thành phố này.
Lan Chi bước vào phòng khách, cănphòng rật xa hoa, trần cao 6 mét, giữa là một chiếc thảm Ấn độ mấy chục mét vuông, phía trên là bốn chiếc ghế sofa da trắng, chính giữa là chiếc bàn gỗ cẩm đặt trên tấm da hổ vằn vện.
- Chào người đẹp. – một giọng nói vang lên.
Sau khi choáng ngợp trước bài trí xung quanh, lúc này Lan Chi mới có thời gian nhìn kỹ những người trước mặt, bốn người đàn ông chia đều trên 4 chiếc sofa, Lan Chi nhận biết ông Sáu Minh, còn 3 người kia lạ mặt. Mỗi người bọn họ ngồi kèm theo một em chân dài, trong đó có 2 em, Lan Chi khá quen mặt, có lẽ nàng đã thấy hình trên tạp chí thời trang nào đó. Người đàn ông mới lên tiếng chào nàng có mái tóc muối tiêu, mặt mày hồng hào, cánh mũi rất to mà người ta hay gọi là mũi lân. Hai người còn lại đếu có dáng dấp khá đặc biệt, dáng người họ có thể nói là đặc trưng của người thành đạt, tự tin, ăn to nói lớn, dáng dấp của đại gia.
Lan Chi biết chỗ còn lại cho mình đó là bên cạnh ông Sáu Minh, nàng bước đến ngồi xuống. Mọi người đều nhìn nàng, mắt ba người kia thì lóe sáng ham muốn, 3 cô người mẫu thì thầm biểu môi, ghen tị, còn ông Sáu Minh là tươi cười tự đắc.
- Em đẹp lắm, rất đáng để bọn anh chờ đợi. Đúng là phần hùn của chú Sáu bữa nay hoành tráng thật nha. – Gã ngồi đối diện nói, cả 4 gã cười ré lên.
Lan Chi hơi nhăn mặt, nàng không hiểu họ nói gì đến phần hùn, nhưng mơ hồ nàng cảm thất hơi bất an.
- Linh mới gọi cho anh, nhắn em về ngay, hắn không cần gì hết. – giọng ông Sáu Minh vang lên bên tai nàng.
- Chuyện đó ông không cần quan tâm, tôi chỉ muốn biết thứ đó ông chuẩn bị xong chưa? – Lan Chi nói, giọng nàng hơi run, nàng cảm động vì sự lo lắng của Linh.
- Có chứ, anh chưa bao giờ thất hứa với người đẹp. Em yên tâm. – Sáu Minh cười híp mắt –
- Em cứ vui vẻ thỏa thích tối nay, sáng sớm mai sẽ có người chở em cùng với món hàng về tận nơi.
Lan chi rùng mình, mình sẽ phải ở đây cả đêm sao, nàng muốn phản bác, nhưng nhìn sang ánh mắt ông Sáu Minh, nàng biết mình không thể thương lượng.
Mọi người di chuyển ra phía sau nhà. Phía sau căn biệt thự là một vườn cây ăn trái trĩu quả, chia đôi khu vườn là một con đường nhỏ trải sỏi trắng dẫn đi xuống dốc. Lan Chi chỉ đi theo hướng dẫn của bàn tay ông Sáu Minh dìu nàng, thỉnh thoảng vuốt ve dọc theo đường xương sống trên lưng làm nàng nhột nhạt khó chịu. Cuối con đường, vườn cây hai bên mở rộng ra, một bến đò bằng gỗ và một chiếc thuyền gỗ hai tầng thật to. Lan Chi thầm khen ông Sáu Minh thật biết hưởng thụ.
Mọi người lên thuyền lần lượt, ba cô gái kia đi trước rồi họ nhường cho Lan Chi, cầu thang gỗ trên thuyền thật dốc, Lan Chi đi lên khá khó khăn, nàng xoay ngang bàn chân để bước lên, 8 ánh mắt phía dưới thì cứ lăm lăm vào dưới váy nàng. Trên tầng 2 của chiếc thuyền có bày một bàn tiệc lớn với 8 chiếc ghế, mâm cỗ cũng đã sẵn sàng nghi ngút khói.
Lan chi ăn uống qua loa, nàng cảm thấy bức rứt khó chịu, giữa hai đùi nàng ở dưới bàn có hai bàn tay chui vào tranh giành nhau. Lan Chi biết tối nay có lẽ mình phải chấp nhận thành món đồ chơi trao đổi của bốn người đàn ông này. Từ lúc bước chân lên thuyền, nàng biết mình đã không còn đường quay lại. Lan Chi tự mình lấy rượu vang, nàng đã uống ly thứ tư, cảm giác cơ thể đang ấm dần lên, ngà ngà êm êm trong đầu thật dễ chịu....