Truyện sex Emmanuelle nàng nức nở vì sướng
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 17487
Chia sẻ:
“Ngày sinh 31-3- 1986?” Lucinda tự hỏi nàng có sự mhầm lẫn nào chăng.
Nàng há hốc “Anh ta nói dối mình. Anh ta không phải 23 tuổi ! Anh ta chỉ 18! Ôi, chúa ơi!”
Nàng đứng dậy và đi lại giữa căn phòng. Tại sao Jake nói dối nàng? Dường như anh ta quá hòan hảo! Nàng muốn gọi ngay cho anh nhưng nàng quyết định phải đợi. Nàng đợi đến ngày mai sẽ gọi cho anh và hỏi tại sao anh nói dối nàng. Có cái gì đó trong việc này, Jake không phải mẫu người hay nói dối..
Một thóang ớn lạnh nơi sống lưng nàng khi nàng nghĩ về năm sinh. Nó có vẻ trùng khớp với cái ngày mà nàng sinh ra con trai nàng. Cái năm tháng tồi tệ nhất đời nàng! Nàng nức nở và tự hỏi tại sao cuộc đời nàng không có chút may mắn nào khi nàng gặp đàn ông. Nếu ngày xưa nàng giữ đứa bé lại, có thể ít nhất giờ đây nàng đã có một đứa con, đứa con trai của tình yêu thật sự trong đời nàng.
* * *
Jake đã phải thủ dâm trong đêm đó mới có thể đi ngủ. Anh có cảm giác mình có một sơ xuất gì đó nhưng không thể nghĩ ra. Anh đi ngủ và mong sao đêm trôi nhanh để ngày mai anh lại có thể gặp Lucinda .
* * *
Sáng hôm sau,
Jake gọi Lucinda ở sở làm nhiều lần nhưng chỉ nhận được lời nhắn. Anh đóan chắc có lẽ nàng đi bù khú với bạn bè. Anh nóng lòng không thể đợi đến hôm sau. Đêm nay chàng phải nói với nàng anh là con trai nàng, ít ra anh phải làm như thế.
Hôm ấy, Lucinda đi với bạn bè. Đầu óc nàng luôn nghĩ về Jake. Anh gần như đã là người tình tuyệt vời trong đêm ấy nhưng ngày sinh của anh cứ ám ảnh nàng, làm nàng thực sự hỏang sợ. Nàng muốn đối mặt với anh để hỏi cho cặn kẽ. Anh còn nợ nàng một lời giải thích.
* * *
Đã bảy giờ tối mà Jake không nhận được điện thọai của mẹ anh (Lucy). Anh tự hỏi nàng có lấy làm tiếc với cách xử sự củ nàng vào đêm ấy. Anh quyết định đến nhà nàng và sẽ nói cho nàng biết anh là con trai nàng. Anh đã quá mệt mỏi vì chờ điện thoại của nàng cả ngày rồi. Anh mặc quần áo vào và đưa tay lấy chùm chìa khóa và chợt thấy ví anh không còn ở sau túi. Anh vất nó ở đâu? Anh lục lọi trí nhớ và sực nhớ ra rằng anh đã bỏ quên nó trên bàn ở nhà nàng. Anh rất hoảng khi biết rằng nàng sẽ biết một số thông tin về cá nhân chàng.
Chúa ơi, nàng đã biết, nàng biết mình nói dối nàng!
Anh vội vàng bước ra cửa phòng, nhưng khi anh vừa mở cửa thì Lucinda đã đứng bên ngòai tự bao giờ. Jake run run mỉm cười và nhận thấy sai lầm ngay tức khắc.
“Lucinda, hôm nay cô có đến sở làm không? Tôi định đến nhà cô đây khi không kiếm được cô suốt ngày hôm nay. Cô có nghe lời nhắn của tôi không?”
Nàng gật đầu. “Có. Jake, và chúng ta cần nói chuyện.”
Jake đồng ý. “Vâng. Mời vào.”
Nàng bước vào và cố gắng hít một hơi thở sâu. Nàng không muốn giận giữ và làm ầm ĩ với anh. Nàng cần nói chuyện một cách bình tĩnh.
“Uống tí gì chứ?” Jake hỏi.
Lucinda tréo tay và nhìn chằm chặp vào anh.. “Lucinda, có gì không phải?”
Nàng đưa chiếc ví trong tay ra. “Anh đã để quên ở nhà tôi đêm qua.”
Jake bồn chồn cầm chiếc ví. “Cám ơn.”
Anh nhìn nàng và thấy trong mắt nàng đầy nước mắt.. “Tại sao anh lại nói dối tôi, Jake? Giấy phép lái xe của anh cho thấy anh mới 18 tuổi trong khi anh nói là anh đã 23.”
Jake không biết nói thế nào? Anh đứng lặng khi Lucinda chờ câu trả lời của anh. Anh phải nói sự thật. Anh không muốn nói dối nàng thêm một lời nào nữa. “Lucinda, tôi sắp sửa nói ra sự thật khủng khiếp nhưng mong rằng sau sự việc này Lucinda đừng ghét tôi. Tôi không bao giờ nghĩ chúng ta đã đi quá xa.Tôi đã thực sự yêu cô rồi và tôi thấy hỏang sợ cái gì mà Lucinda sẽ nghĩ khi tôi nói lên sự thật..”
Lucinda cảm thấy hết sức căng thẳng. Bí mật kinh khủng gì mà anh tađã giữ kín? Anh ta còn trẻ nhưng cũng đã vào lứa tuổi trưởng thành. Nàng thầm hy vọng điều bí mật này không quá kích động. Không, người như Jack hòan tòan không có bí mật xấu xa nào cần phải giấu kín!. “Đến đây Jake.”
Jake cảm thấy môi anh run run, khi anh sắp nói ra sự thật. “Lucinda, Tôi là…là con trai mẹ.”
Đôi mắt Lucindamở rộng và nàng thấy hơi thở mình dồn dập. “C- cái gì? A- anh nói ….gì?”
Jake đến bên nàng và khẽ đặt tay lên vai nàng. Lucinda nhìn chằm chặp vào anh và nước mắt nàng tuôn tràn trên má.. “Tôi là con của mẹ. Lucinda Tôi đã tìm mẹ trong nhiều năm. Tôi đã tìm kiếm thông tin về mẹ và đã đến đây tìm mẹ. Tôi phải tìm mẹ, mẹ của tôi.”
Lucinda bắt đầu gào lên. Jake thấy mình cũng đầy nước mắt. Jake muốn ôm nàng và nói rằng anh yêu nàng nhiều lắm, bắng tất cả trái tim, không chỉ như một người mẹ mà còn như là một người tình. Lucinda rứt người ra khỏi tay anh và nhìn anh trừng trừng. “Anh không thể là con tôi! Chúng ta đã…quá thân mật trong đêm qua! Anh không thể như thế được!”
Jake trào nước mắt. “Tôi là con mẹ. Tôi biết mẹ đã bỏ tôi và tôi là con nuôi. Cha mẹ nuôi của tôi là Sara và Tom Morgan.”
Khuôn mặt Lucinda trắng bệt như một thây ma. Những cái tên này quá quen thuộc. Đó là họ! Nàng chợt nhớ lại tờ giấy nhận con nuôi và nhớ ra họ. Họ đúng là là cha mẹ nuôi của con nàng! Chúa ơi! Jake là con trai nàng! Anh ta là người mà nàng đã thường xuyên nghĩ đến trong suốt cuộc đời nàng! Nhưng…
“Không! Ôi không! Jake! Anh không thể là nó! Không, không thể nào!” Nàng hét lớn.
Jake đưa tay chạm mặt nàng và cố gắng đặt tay lên vai nàng nhưng nàng hất mạnh tay anh ra. “Đừng làm thế! Đừng đụng vào tôi.! Tôi không thể để anh đụng vào tôi!”
Jake cảm thấy tim anh như ngừng đập . “Tôi xin lỗi Lucinda. Thật tình xin lỗi!”
Lucinda nhìn vào anh và khi đó nàng ghét anh kinh khủng. “không…ôi không!” Lucinda lầm bầm trong hơi thở.
“Lucinda, tôi yêu em,” Jake thì thầm.
Lucinda nức nở. “Tôi phải đi, Jake.”
Jake túm lấy tay nàng nhưng nàng giật ra. Anh biết nàng đã hòan tòan sụp đổ và hoảng loạn với thực tại.. Anh cũng vậy! Anh biết rằng anh không thể giữ được nàng, ít nhất Là trong lúc này.
* * *
Lucinda chạy vụt ra xe. Đám đông phía trước khách sạn tò mò khi thấy nàng chạy qua.. Đây là một giấc mơ, nàng tự nhủ. Nàng đã nhiều lần mơ gặp con nhưng chưa bao giờnàng nghĩ là mình có thể chìm đắm trong tình yêu với nó.
Trong khi nàng phóng xe như điên, nước mắt chảy dài trên má nàng và con đường trước mặt nàng nhạt nhòa như một làn sương.
Viên cảnh sát thổi còi và vượt qua nàng buộc nàng dừng xe. Lucinda thắng xe vào lề đường và khóc nức nở.
* * *
Jake cảm thấy thật đáng sợ khi anh đã đưa nàng đến tình cảnh này. Anh cảm thấy bị sốc, sốc thật sự. Trái tim nàng chắc hòan tòan tan nát và có lẽ không bao giờ nàng gặp lại anh.
“Mày làm gì thế, Jake?” anh tự hỏi, “Mày đã phá hủy mọi thứ. ! Đáng lẽ mày gặp Lucinda và nói mày là con trai nàng, nhưng mày lại yêu nàng . Thật là tồi tệ.!”
Jake bước ra cửa sổ và nhìn thẫn thờ nhìn ra phố. Anh tự hỏi, giờ này Lucinda đang ở đâu? Chắc là nàng đang ghét anh, căm thù anh lắm. Mắt anh đẫm lệ, tim anh hoàn toàn tan nát. Anh không chỉ mất mẹ mà còn đánh mất một tình yêu thực sự. Anh chưa bao giờ và chắc là không bao giờ gặp được một phụ nữ như vậy trong đời. Rõ ràng, Lucinda đã chiếm trọn trái tim anh.
“Tôi xin lỗi mẹ,” Jake nói mơ màng và nhìn ra cửa sổ. Anh lau nước mắt và cố hy vọng rằng Lucinda sẽ trở lại với anh với cái cách khác đi hoặc anh phải bước ra khỏi đời nàng .
* * *
“Lucinda?” Joy nói khi ra mở cửa.
Lucinda đang đứng ngòai cửa khóc mùi mẫn. “Joy, Làm ơn cho mình ngủ lại đêm nay nhé?”
Joy bước ra và dắt bạn vào. “Có việc gì vậy cưng? Có gì không ổn chứ?”
Lucinda vẫn nức nở. “Vâng… k… không! Tôi không ổn! Joy, Tôi mất Jake rồi! Tôi khộng thể …với anh ta được!”...