Truyện người lớn Phương Trinh Người tình tuyệt vời
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6715
Chia sẻ:
“Anh HƯƠNG”. Nơi ven đường một chiếc xe máy dừng lại trên xe là một chàng trai có một vẻ rất phớt đời, HƯƠNG biết anh chàng này cũng vài tháng khi anh cùng làm một chương trình biểu diễn tạp kỷ, Hiếu là một nhà thiết kế trẻ và có tài. Nhìn Hiếu lúc nào cũng có cái phớt đời của một họa sĩ, mái tóc dài như tạo thêm cho Hiếu một vẽ đẹp rất Âu và bộ râu quai nón lún phún làm anh ta thêm vẽ ngạo đời. Tuy anh để râu nhưng cái tuổi 25 của Hiếu vẫn không mấy thay đổi và trong đôi mắt sâu đẹp của Hiếu như chứa đựng một điều gì rất lạ.
- Thế anh đi đâu mà một mình thế?
- Vừa từ nhà hát về, mãi làm việc quên mất!
- Anh đi đâu em đưa anh đi.
- Mình về nơi ở gần đây thôi!
- Quen biết anh bấy lâu vẫn chưa biết nơi ở của anh? Khi có việc kiếm anh mà chẳng ra.
Nhìn vào ánh mắt của Hiếu hình như HƯƠNG đã hiểu Hiếu muốn gì? – HƯƠNG cuời nói tản sang chuyện khác – Hiếu ăn tối chưa, mình đói rã ruột muốn tìm một cái gì ăn, Hiếu cùng đi ăn với mình nhé?
- Hay quá! Được, em đưa anh đi…
Họ cùng đi ăn rồi lại đi khắp đường phố Hà Nội trên đường nói rất nhiều chuyện từ công việc đến mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Trên bờ Hồ Tây hoàng hôn đã buông xuống, nhưng vẫn còn những vật sáng tím hồng nơi cuối chân trời. Gió thổi mơn man qua những hàng cây ven hồ. HƯƠNG đưa lần cận dọc bờ hồ lim dim mắt. Chợt một bàn tay nóng ấm và thô rám đặt lên tay của HƯƠNG, HƯƠNG biết đó là bàn tay ai, HƯƠNG vẫn không mở mắt, mĩm cười, bên tai anh có tiếng Truyện người lớn ấm nhẹ của Hiếu.
- Cảnh đẹp thật, và lại càng đẹp hơn khi cùng đứng ngắm cảnh với người mà mình quí mến… Anh hiểu em chứ anh HƯƠNG?
- Anh hiểu tất cả Hiếu à! Trong ánh mặt của em đã nói lên tất cả từ lâu rồi!
- Hay quá!
- Có điều này bấy lâu nay anh muốn nói với em một điều, anh rất quí em, vì tài năng, vì em là người có trách nhiệm trong công việc, và em rất dể thương nữa. Anh cũng là người như em thôi… Nhưng xin lổi Hiếu, anh không thể, ít nhất là trong lúc này, vì anh chưa quên được một người khác.
- Anh đã yêu một người khác à?
- Ừ, đó chính là lý do vì sao anh chuyển công tác ra Hà Nội này, anh muốn trốn chạy một mối tình… Hãy thông cảm cho anh Hiếu nhé! Hãy coi anh như là một người anh nhé!
- Em hiểu – Hiếu thở dài – Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu được! Chỉ tội nghiệp cho em thôi!
- Hay ta hãy tạm gác chuyện đó lại đi – HƯƠNG bắt sang chuyện khác – À, khi nãy em nói muốn gặp anh có chuyện gì?
- Sáng nay phòng bảo vệ có nhờ em chuyển cho anh một lá thư, em tìm anh nhưng anh đã đi ra ngoài rồi, khi nãy tranh thủ ghé ngang nhà hát thì người ta mới nói anh vừa ra về. – Lá thư à? Của ai thế nhỉ?
- Thư từ Sài Gòn, tên ngườigởi là một cô gái! Đó là một thiệp cưới!
- Thảo à? – HƯƠNG bàng hoàng
- Cô ấy bạn anh à? – Thấy nét bàng hoàng nơi HƯƠNG, Hiếu ngần ngừ cầm thiệp cưới không dám đưa.
- Ừ… Một người bạn, thế là họ cũng đã đến với nhau, mình phải mừng và vui chúc cho họ chứ…
- Anh HƯƠNG! Anh có sao không?
- Không sao, nào đưa anh xem.
HƯƠNG trấn tỉnh mở phong thư ra xem, bên trong phong bì một chiếc thiệp hồng trang nhã hai chữ T hoa lồng vào nhau như những vủ khúc của tình yêu. HƯƠNG uể oải mở tấm thiệp xem ngày cử hành hôn lể, mắt anh dừng lại tên Tân Lang, anh lại giật mình lắp bắp đọc thành tiếng Truyện người lớn :
- Chúng tôi trân trọng báo tin lể thành hôn của con chúng tôi Trưởng nam Vũ Quốc Trung sánh duyên cùng Thứ nữ Đoàn Lê Vi Thảo… Sao lại vậy?
- Anh HƯƠNG! Hình như có một bức thư! – Hiếu nhặt một bức thư rơi ra từ phong bì đưa cho HƯƠNG.
“Anh HƯƠNG!
Em viết thư này báo cho anh tin vu qui của em, mong rằng anh hãy vui chúc cho em được hạnh phúc, tuy rằng em không thể lấy được người em yêu, nhưng anh Trung là một người rất tốt và thương em, anh ấy cũng đã chờ đợi em từ lâu. Anh HƯƠNG à! Em luôn ghi nhớ sự hy sinh của anh đã dành cho em, nhưng em đã thất bại hoàn toàn, một năm qua em không thể nào lây chuyển được tình yêu của TUẤN ANH dành cho anh. Em sẽ trả lại anh ấy cho anh, em cũng đã cho TUẤN ANH địa chỉ của anh ở Hà Nội, em báo tin cho anh biết ngày 17 tháng này anh ấy sẽ bay ra Hà Nội vào chuyến bay buổi tối. Chúc anh luôn hạnh phúc, các anh vẫn luôn là những người anh mà em quí mến! Những chuyện đã từng xãy ra giữa ba chúng ta em sẽ cất mãi trong nơi sâu nhất của trái tim, sẽ không ai biết những điều đó ngoài chúng ta.
Em Thảo”
Đầu óc của HƯƠNG như u đặc, HƯƠNG đi tới đi lui không biết mình phải làm gì. Chợt HƯƠNG hỏi.
- Hôm nay ngày mấy?
- Ngày 17.
- Ngày 17? Chuyến bay từ Sài Gòn ra buổi chiều tối thì đáp cánh mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ.
- Mấy giờ rồi vậy, Hiếu?
- 7 giờ 15.
- Từ đây đến đó mất cỡ 1 giờ phải ra sân bay Nội Bài… – HƯƠNG lao đi…
- Anh HƯƠNG! Để em đưa anh đi… – Hiếu chạy theo HƯƠNG.
Sân bay Nội Bài tấp nập những người đang ra vào, HƯƠNG và Hiếu lao vào cửa ra những chuyến bay quốc nội. Trên loa phóng TUẤN ANH vừa báo xong chuyến bay từ Saigon vừa đáp xuống sân bay Nội Bài. HƯƠNG bồn chồn ngóng chờ những lượt người ra.
Từ sau cổng kiểm tra cuối cùng của sân bay, TUẤN ANH đang rảo mắt tìm chiếc xe của đoàn bay đưa hành khách vào trong nội thành. Chợt ánh mắt TUẤN ANH dừng lại ở một ánh mắt quen thuộc, ánh mắt mà ngày đầu gặp gỡ anh đã xiêu lòng, nhìn HƯƠNG có phong trần hơn nhưng chững chạc. Cả hai nhìn nhau bất động, giữa những dòng người qua lại ngược xuôi nơi sân bay, như muốn thu giử lấy tất cả những hình ảnh của nhau mà một năm qua họ tưởng chừng như vuột mất. Rồi như không kìm được TUẤN ANH và HƯƠNG cùng lao đến ôm chầm lấy nhau xiết chặt trong vòng tay thương nhớ. Nhìn họ người ta cứ ngỡ đó lả những người thân lâu ngày gặp lại… Xa xa Hiếu nhìn TUẤN ANH và HƯƠNG trong hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời mà anh ao ước, nhưng Hiếu không cảm thấy buồn, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc triều mến như muốn xẻ chia những hạnh phúc của hai người. Hiếu ngước nhìn lên bầu trời đêm Hà Nội, trăng rằm sáng thật lung linh như đang chứng kiến một hình ảnh đẹp.
“Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về….”
Hết- Chị ơi, chúng em có chuyện muốn nói với chị, chị có rảnh không ạ
Thùy Dương suýt nữa phì cười vì điệu bộ nghiêm trọng của hai thằng em, hai cậu nhóc sinh đôi năm nay hơn mười lăm tuổi một chút. Thùy Dương định cất tiếng trêu chọc chúng nhưng nghĩ lại thôi vì nàng hơi ngạc nhiên trước thái độ hôm nay của hai đứa, thường ngày hai thằng tính rất trẻ con, không hiểu sao hôm nay lại làm bộ ra vẻ như vầy.
- Được rồi, chị rảnh, thế có chuyện gì quan trọng thế hai em.
- Chuyện này….- cả hai thằng ấp úng đỏ mặt xấu hổ – Chuyện của …của người lớn đó chị.
- Của người lớn sao ? Ừ nhỉ, chị quên mất hai em của chị đã lớn thế này rồi kia đó nha. Thế hai ” người lớn ” có vấn đề gì nói cho chị biết nào.
Thùy Dương thấy hai đứa em đứng nhìn nhau tần ngần một lúc lâu, hai tay mân mê mép áo ra chiều đang suy nghĩ mông lung lắm. Khi nãy thì Thùy Dương muốn trêu chọc hai em tí xíu, nhưng nghĩ lại tự dưng nàng thấy thương hai đứa nhỏ vô cùng. Ba má đều lần lượt qua đời sớm, để lại ba chị em bơ vơ. Nàng thì đã trưởng thành rồi còn đỡ chớ hai đứa em còn nhỏ quá, mồ côi ba má quả là thiệt thòi cho hai đứa. Thùy Dương cảm thấy trách nhiệm lớn lao của bản thân mình, nàng không chỉ là chị, mà còn phải đóng cả vai trò của ba, của má đối với hai em, trách nhiệm hình như hơi quá sức đối với một cô gái mới hai mươi tuổi như Thùy Dương....