Đọc Truyện Sex - Tội Em Lắm Anh Ơi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7559
Chia sẻ:
đến với chàng.. Nhưng xét thấy Diễm nghiêm trang, đứng đắn quá nên Đạt không dám thả "dê". Được thì không nói chi, lỡ không được mà lại đổ bể ra thì mất cả chì lẫn chài. Nhưng
không phải vì vậy mà Đạt quên được hình bóng cô em vợ xinh xắnớ??lởn vởn trước mặt chàng được.
Vân đang loay hoay chọn lựa quần áo, khăn tắm tả lót cho đứ? con tuơng lai của mình, bỗng giật mình vì một giọng nói rất quen thuộc phát ra tù phía sau lưng nàng.
-Vân mua nhiều để..đành sẵn cho đứa con thứ hai ra đời luôn hả Vân quay lạị Nàng kêu to mừng rỡ:
-Ủa , anh Mạnh. Làm cái gì mà lẳng lặng theo dõi tui vậy, bộ tính....giựt bóp hả ?
Hai người cười xòa vui vẻ. Mạnh là một thanh niên cũng trạc tuổi Vân. Chàng quen Vân, Diễm và cả dì Duợng Chín vì ngày xưa họ cùng đi di tản chung một chuyến tàụ Ngày đó Vân cũng có để ý đến Mạnh, vì chàng đẹp trai, siêng năng và tánh tình lại hòa nhã. Nhưng tình cảm chỉ thoáng qua mất hút ngay từ cái ngày đến Mỹ. Mỗi người ở một nơi nên dần dà hình bóng Mạnh cũng mờ phai trong tâm trí nàng. Trái lại, Mạnh lúc nào cũng nhớ đến Vân. Cô gái có nhan sắc mặn mà và duyên dáng mà chàng chỉ đự?c dịp trò chuyện có vài lần trên đường đi lánh nạn đến Mỹ. Mạnh vừa đi làm vừa đi học nên ít khi thấy xuất hiện trong cộng đồng người Việt. Nhờ siêng năng cần mẫn, chàng vừ? ra trường kỹ sư điện tử?là nhận được việc làm ngon lành trong một hãng lớn.
-Vân lập gia đình hồi nào mà hỏng báo cho ...Mạnh biết vậy ?
-Vân, có biết anh ở đâu mà báo tin. Hỏng lẻ nhắn tin hết...52 tiểu bang cho anh biết hả.
-Ờ mà Mạnh ở tuốt trên miền Bắc lận, mới vừa được job dưới này nên mới "move" xuống đây chưa đầy một tháng.
Vân hỏi thăm thật tình:
-Qua Mỹ bao nhiêu năm rồi mà bây giờ mới được job. Vậy mấy năm nay toàn đi ăn chơi không hả
-Đâu có. Mạnh học muốn chết luôn chớ......tiền ở đâu mà ăn chơị
Vân chợt hiểi rạ Nàng cứ thực tình nghĩ là ai mới qua cũng....đi bỏ báo như nàng. Vân dò hỏi:
-À, thì ra học hành đến bây giờ mới chịu đi làm. Vậy chắc cũng là Bác sĩ, hay là Kỹ Sư gì đây phải không nào?
-Sĩ tượng gì Vân ơị, nợ ngập cả đầu đây nè. May mà mới nhận được việc làm, nếu không thì chắc phảị....vượt biên trở về VN để......trốn nợ
Mạnh vừa nói vừa nhìn cái bụng đang "xé gió" nhô ra tới trước của Vân. Sực nhớ từ nãy giờ quên hỏi thăm chồng của Vân. Chàng lật đật hỏi:
-Mà ông xã của Vân đâu? Nãy giờ Mạnh vô ý quên hỏi, xin lỗi nhé.
-Ảnh với con Diễm đang lựa đồ bên kia kìạ
Vừa nói Vân vừa hất đầu qua dãy quần áo phía bên kia, chợt trông thấy Đạt và Diễmcũng vừa đi tới, Vân tự nhiên nắm tay Mạnh kéo lại:
-Diễm, còn nhớ ai đây không?
Đạt và Diễm cùng trố mắt nhìn Mạnh ngạc nhiên. Bỗng Diễm kêu rú lên mùng rỡ.
-Anh Mạnh, trời ơi! Lâu quá hông gặp anh. Bây giờ thấy có vẻ......bảnh dữ nhạ..
Mạnh bối rối chìa tay ra bắt tay Đạt, Vân sực nhớ nên quay sang giới thiệu:
-Anh Đạt, chồng Vân. Còn đây là anh Mạnh, một người bạn.đồng hội đồng thuyền với gia đình của em đó.
Thấy Đạt còn lớ ngớ chưa hiểu kịp, Diễm chen vào nói ngay:
-Anh Mạnh ngày xưa cùng đi chung một chuyến tàu với gia đình em rời Việt Nam.
Đạt à một tiếng rồi bắt chuyện:
-Anh Mạnh đi đâu mà lại lạc vô gian hàng bán đồ trẻ em vậy?
Mạnh trả lời thật thà:
-Tôi định kiếm một bộ nào đẹp đẹp cho đứa bé một tuổi
Diễm xen vào:
-Trai hay gái, anh?
-Trai!
Mạnh trả lờị Diễm nãy giờ ra vẻ tự nhiên, nhưng thật ra trong lòng nàng cũng thoáng một chút xao xuyến khi gặp lại Mạnh. Cái ngày còn lênh đênh trên biển cả, Diễm chỉ mới 16 tuổị Nàng chưa có một ý niệm nào về tình yêu trai gái, nhưng Diễm vẫn thấy mến Mạnh vì tính tình hòa nhã, thương yêu hay giúp đỡ mọi người. Nhưng đó chỉ là tình cảm anh em không hơn không kém. Nay tình cờ gặp lại Mạnh, vẫn trẻ trung, đẹp trai, hào hoa và lại có vẻ trí thức, sang cả nữa, nên lòng nàng cũng thoáng một ước mơ. Giờ nghe Mạnh buộc miệng nói là tìm đồ mua cho một đứa bé. Tự nhiên Diễm thoáng nét thất vọng trên mặt. Vân cũng đồng tâm trạng với Diễm. Dù là đã có chồng và sắp sinh con. Nhưng gặp lại Mạnh, nàng cũng thoáng một chút xao xuyến. Nhưng nghĩ lại thân phận "ván đã đóng thuyền" Vân bùi ngùi cho chính mình. Nhưng nàng nghĩ đến đứ? em gái duy nhất của mình, Diễm cũng đang ở tuổi hai muơi, sớm muộn gì cũng có người yêu, nếu như Mạnh chiếu cố đến Diễm thì còn gì hơn. Nay nghe Mạnh nói như vậy. Vân cũng chẳng biết tính saọ Nàng đành nói một câu nửa trách nửa thương:
-Mạnh tệ quá, cưới vợ mà không mời ai hết. Đợi tớị..có con rồi mới cho haỵ Vậỵ....chị ấy đâu, dẫn tới giới thiệu cho tụi nầy biệt mặt với. Mạnh nghệt ra mặt hỏi:
-Vân nói ai cưới vợ?
Diễm xen vô:
-Anh Mạnh này lại hôn, có vợ mới có con mà cứ tính dấu tụi này phải hôn ?
Mạnh trợn mắt hỏi lại:
-Mạnh có vợ có con hồi nào, sao ...Mạnh hỏng biết.
Từ nảy giờ Đạt mới xen vô câu chuyện:
-Ủa , chớ nãy giờ anh Mạnh nói đi mua đồ cho con ai?
Mạnh suy nghĩ một thoáng rồi phát bật cười dòn dã. Chàng ôn tồn giải thích:
-Nãy giờ mà con hiểu lầm rồị Mạnh vẫn sống có một mình hà..Tại vì Mạnh mới về đâỵ đang share phòng ở nhà một người quen. Thấy họ có đứa con trai đầu lòng dễ thuơng quá. Nghe nói tuần tới là thôi nôi nên Mạnh tính mua chút quà biếu vậy mà. Nghe xong mọi người hiểu ra, ai nấy cũng phát cười cho cái ngây ngô của mình. Nhưngvui nhất có lẽ là Diễm, Đạt đưa ra một đề nghị đúng lúc.
-Sẵn đây, thôi tụi mình mời anh Mạnh kiếm gì ăn đi.
Mạnh mừng thầm, từ nãy tới giờ đứng nói chuyện với ba người nhưng đầu óc chàng nghì đến Diễm, người con gái thùy mị nết na mà Mạnh nghĩ rất là khó kiếm nơi xứ nàỵ Bây giờ nghe lời đề nghị của Đạt chàng không mừng sao được.
-Anh Mạnh mà từ chối có nghĩa là.....
Mạnh nhìn sang Diễm nhướng mắt:
-Có nghĩa là gì cô nương?
-Có nghĩa là....sợ cô nào thấy phải không?
Vừa nói màmắt Diễm nhìn Mạnh có vẻ như là vừa khẩn cầu vừa thách đố. Mạnh vui vẻ:
-Anh có muốn từ chối cũng hỏng được với cô bé này. Vậy thì anh đị thử coi Diễm còn điểm nào để bôi bác anh nữa không ?
Từ sau cái bữa đó, cứ 1,2 ngày là Mạnh ghé nhà chơi, dạy Diễm học. Cuối tuần thì tụ họp lại bày ăn uống, xem phim. Vân không nói ra nhưng nàng rất vui vẻ như mặc nhiên chấp nhận chuyện Mạnh với Diễm. Chỉ có Đạt là bên ngoài thì bình thường, nhưng trong lòng Đạt không ngăn được một chút ghen tức như sắp sủa đánh mất một báu vật. Thấm thoát mà đã đến ngày Vân sinh đẻ. Đạt phải vào bịnh viện lo cho vợ Vân thì lần đầu sinh con nên nàng lo sợ đủ chuyện. Phần vì đa số nhân viên bịnh viện đều là người Mỹ mà Vân nói tiếng Anh thìkhông giỏi lắm nên đòi Đạt lúc nào cũng phải có mặt bên cạnh. Cả nhà bàn tính, kết cuộc đành phải nhờ Mạnh ban đêm đến để coi nhà. Diễm thì đi đi về về để lo cho chị và anh rể. Lần đầu tiên đến nhà người lạ ngủ,Mạnh cảm giác thấy không được tự nhiên lắm. Chàng ngồi xem tivi mà đầu óc cứ lan man nghĩ đến Diễm. Mạnh cứ mong Diễm gọi phone về như lời nàng đã hứa trước khi vào bệnh viện, nhưng chờ mãi chẳng thấỵ Mạnh mệt mỏi ngủ thiếp luôn trên ghế. Diễm cũng mang cùng tâm trạnh như Mạnh. Diễm biết là Mạnh yêu nàng và chính nàng cũng yêu Mạnh, nhưng không ai nói rạ Mối tình câm thật là đẹp. Ngồi trong bệnh viện nhưng Diễm cú nôn nóng nhớ tới người yêu đang mong đợi ở nhà. Ở lại thì cũng chẳng có việc gì làm, mà nửa đêm nửa hôm mò về nhà thì cũng kỳ với Vân và Đạt, Diễm đành cố gồng người đợi trời sáng. Trời vừa mờ mờ là Diễm đã lặt đặt xếp đồ lại, nói vài lời với anh rể rồi ra về. Cánh cửa vừa hé. Diễm lách mình vào thấy tivi vẫn còn mở, đèn vẫn còn sáng và Mạnh thì vẫn mặc nguyên bộ đồ khi tối, đang nghoẹo đầu trên ghế sô pha mà ngủ. Diễm cảm động vô cùng, nàng biết là Mạnh có ý chờ nàng. Buông túi xách đồ đạc xuống thảm. Diễm chạy đến bên Mạnh vừa lúc Mạnh cũng vừa giựt mình thức giấc. Chàng mở rộng vòng tay ôm lấy Diễm mà tưởng như trong mợ Diễm vừa sung sướng, cảm động vừa run bắn trong vòng tay Mạnh. Lần đầu tiên trong đời, nàng gần gủi một chàng trai mà lại là người nàng thầm yêu trộm nhớ. Làm sao Diễm không xúc động được. Diễm ấp úp nói: ...