Đọc Truyện Sex - Quan Hệ Nguy Hiểm Full
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13805
Chia sẻ:
Sơ Vũ đứng đó cảm thấy hơi ngập ngừng .Cô nghĩ ngợi một lúc : “ Ngày mai tôi đưa anh đi một vòng quang Hàng Châu , coi như đi du lịch “
“Đặng tiểu thư , tôi còn rành Hàng Châu hơn cô “.Ba Dữ nhẹ nhàng lên tiếng : “Tôi đến đây bảo vệ cô , lại từng để mất dấu cô một lần ở trung tâm thương mại nên tôi buộc phải học thuộc lòng bản đồ thành phố, từng con đường địa chỉ ngõ ngách.” Ba Dữ ngừng một lúc : “ Hi vọng cô có thể hiểu tâm ý của anh Lục ,đừng để bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm . Những kẻ nhắm đến cô có thể không lấy mạng cô,nhưng không đảm bảo thân thể cô không bị tổn thương .Trong vụ Renault ,tôi đã thất hứa với anh Lục một lần .Tôi hi vọng sẽ không có lần sau .”
Thái độ của Ba Dữ với Sơ Vũ không phải thân thiện lắm , cô không biết đáp lời anh ta ra sao.Sơ Vũ đi ra cửa , Ba Dữ cũng lập tức đi theo.Sơ Vũ hết cách , anh ta đã nhận lời Lục Tử Mặc bảo vệ cô.Thôi thì mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Hôm sau , Sơ Vũ bắt đầu tìm việc làm mới.Sinh sống ở Thái lan 10 năm , cô cũng có khoản tích lũy nhưng không quá nhiều .Sơ Vũ hi vọng nhanh chóng tìm được công việc ổn định rồi chuyển ra ngoài sống. Sau khi Sơ Vũ trở về nhà không khí trong gia đình có vẻ trở nên phức tạp hơn. Đại gia đình của cô bề ngoài tỏ ra thân thiết nhưng bên trong không ai chịu ai .Bố mẹ Sơ Vũ tương đối thật thà nên nhiều lúc rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Hơn nữa , Sơ Vũ còn có Ba Dữ bên mình . Một thời gian ngắn không sao ,nếu lâu ngày anh ta không chịu đi ,không biết người nhà sẽ nghĩ thế nào.Dọn ra ngoài có sự tự do riêng ,tránh va chạm với họ hàng , bố mẹ Sơ Vũ cũng dể thở hơn.Những lúc rãnh rỗi , Sơ Vũ hồi tưởng lại chuyện xảy ra giữa cô và Lục Tử Mặc ở sân bay và những lời anh nói.Câu cuối cùng , Lục Tử Mặc bảo Sơ Vũ ở lại Trung Quốc .Nếu đi Thái Lan….Sơ Vũ không muốn tiếp tục suy nghĩ về thâm ý của anh.Chỉ cần nghĩ sâu hơn chút là cô có cảm giác hãi hùng. Nếu cô thực sự là” gót chân Asin “ của Lục Tử Mặc, có phải từ nay trở đi anh sẽ không còn là Lục Tử Mặc ,mà chỉ là một người đàn ông bình thường .Anh và cô sẽ phải luôn đối mặt với tình cảnh nguy hiểm.
Vài ngày sau Sơ Vũ đi tuyển việc , Ba Dữ cũng đi cùng.Khi cô vào bên trong phỏng vấn anh ta đứng đợi ngoài hành lang.Ban đầu Sơ Vũ còn không quen với việc có người kè kè đi bên cạnh .Dần dần Sơ Vũ không để ý đến sự tồn tại của Ba Dữ.Anh ta rất kiệm lời chỉ lặng lẽ đi sau cô,sự tồn tại gần như không khí.
Cuộc phỏng vấn rất thành công.Giám đốc bệnh viện khách sáo bắt tay Sơ Vũ, hoan nghênh cô bắt đầu đi làm từ thứ hai tuần sau.Sơ Vũ như trút được tảng đá nặng trong lòng.Bệnh viên cách nhà khá xa .Cô có lý do đường đường chính chính dọn ra ngoài ở.Vấn đề quan trọng bây giờ là tìm một căn hộ ở gần bệnh viện .Sơ Vũ chào tạm biệt giám đôc bệnh viện đi ra khỏi văn phòng.Tìm được việc làm tâm trạng Sơ Vũ rất tốt , cô mỉm cười đi về phía Ba Dữ. Trong lúc Sơ Vũ còn chưa kịp lên tiếng , một người đột nhiên xông ra đứng chặn đường khiến cô không khỏi giật mình.Sơ Vũ lùi lại một bước ngẩng đầu nhìn hóa ra là Vu Phong .Anh cúi đầu nhìn cô nói :” Đặn Sơ Vũ , không ngờ lại gặp cô ở đây .”
Vu Phong ngừng trong giây lát , bổ sung thêm một câu :”Tôi có chuyện muốn hỏi cô .Rút cuộc tôi đã làm sai điều gì mà cô tự nhiên bỏ rơi tôi, lại còn lấy cái cớ đi vệ sinh rồi chuồn mất ?”
Thảm rồi ! Sơ Vũ cười gượng gạo.Cô đã quên chuyện này từ lâu ,đứng là oan gia ngõ hẹp mà.
Hết chương 16
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com
QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 17: Sương mù
Sơ Vũ nhìn Ba Dữ đang ngồi ở ghế chờ của bệnh viện. Anh ta chỉ liếc cô một cái rồi lại chúi đầu xuống máy chơi điện tử vừa mua trên tay. Lúc trước, vì Renault bắt cóc Đặng Hân nên Sơ Vũ mới bất đắc dĩ bỏ mặc Vu Phong. Cô tưởng Vu Phong là cảnh sát Trung Quốc mà người của Renault nhắc tới. Sau này Sơ Vũ có hỏi lại người nhà, Vu Phong đúng là chỉ làm công việc lưu trữ tài liệu. Sơ Vũ cảm thấy rất áy náy với anh ta: “Tôi xin lỗi…Lúc đó xảy ra chuyện đột xuất quá, vì bất đắc dĩ nên tôi mới…”.
“Gặp cô thì tốt rồi. Dù sao cô cũng nợ tôi một lời giải thích”.
Vu Phong mỉm cười, thái độ có vẻ không so đo với Sơ Vũ, cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh đến đây làm gì vậy?”
“Tôi đưa anh họ tôi đến khám bệnh, bị ngộ độc thức ăn…” Vu Phong nhìn Sơ Vũ chăm chú: “Không phải cô làm việc ở bệnh viện này đấy chứ?”.
“Vâng, nhưng từ thứ hai tuần sau tôi mới bắt đầu đi làm”, Sơ Vũ mỉm cười. Vu Phong ra vẻ tiếc rẻ: “Ây, đáng tiếc là có người quen lại không thể dùng”. Anh ta nói vui vẻ: ”Được rồi, từ nay trở đi bệnh viện này sẽ là cứ điểm của gia đình tôi. Có người quen trong bệnh viện là phúc lợi của quần chúng nhân dân đấy”.
Ánh mắt Sơ Vũ nhìn về phía Ba Dữ. Ba Dữ không có vẻ gì gọi là muốn cô giới thiệu Vu Phong cho anh ta. Ba Dữ muốn làm người tàng hình, Sơ Vũ cũng chẳng miễn cưỡng. Cô gật đầu với Vu Phong: “Tôi còn có công chuyện, tôi đi trước đây”.
“Này người đẹp, cô nợ tôi một lời giải thích. Chưa gì đã bỏ chạy như vậy chẳng có thành ý chút nào. Ít nhất, cô cũng phải mời tôi ăn bữa cơm hay uống cốc trà nhận lỗi, cô nói có phải không?”
Vu Phong nói đùa rồi giơ điện thoại lên: “Có việc thì cô cứ bận trước đi. Thứbảy này tôi sẽ gọi điện, cho cô một cơ hội xin lỗi tôi”.
“Được thôi”, Sơ Vũ mỉm cười: “Hẹn gặp anh vào thứ bảy”.
Ra khỏi bệnh viện, Sơ Vũ đi một vòng quanh khu chung cư ở gần đó, tìm thuê căn hộ thích hợp. Cuối cùng, Sơ Vũ chọn một căn hộ cách bệnh viện khoảng năm phút đi bộ. Khu này nằm ở vị trí tương đối tấp nập, tiền thuê phòng cũng không rẻ. Nhưng chỉ cần có cơ hội dọn ra khỏi nhà, đắt một chút cũng không sao.
Về nhà, Sơ Vũ thông báo với mọi người rằng cô đã tìm được công việc và sẽ dọn ra ở riêng. Người nhà Sơ Vũ không có ý kiến phản đối. Bố mẹ hiểu dụng ý của Sơ Vũ, gia đình bác hai tất nhiên muốn cô dọn ra ngoài. Ông bà nội không nỡ rời xa cháu gái cũng chẳng có cách nào khác. Bệnh viện quá xa, cô không thể mỗi ngày ngồi xe buýt mất bốn tiếng đồng hồ đi đi về về.
Đã quyết định rồi, Sơ Vũ lập tức chuyển nhà. Đồ đạc của cô không nhiều, bàn ghế giường tủ căn hộ thuê trang bị đầy đủ. Đồ đạc dọn đi hầu như là số đồ Sơ Vũ chuyển từ Thái Lan về. Có mấy thùng hành lý thậm chí còn chưa kịp dỡ ra, đỡ mất công sắp xếp. Mẹ Sơ Vũ không yên tâm nên đi theo đến căn hộ mới, giúp cô dọn dẹp gần một ngày mới xong. Trước khi ra về, mẹ Sơ Vũ tần ngần hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu Vũ, bây giờ con dọn ra ngoài sống một mình, lại ở cùng cậu kia. Cô nam quả nữ không hay chút nào. Con và cậu ta có phải là…”
“Không phải đâu mẹ!”. Sơ Vũ ôm mẹ giải thích: “Con và anh ấy chỉ là bạn bè”.
Sơ Vũ chớp chớp mắt, không để mẹ nhìn rõ tâm tư của cô. Anh ta chỉ là một quân cờ người đàn ông đó cắm ở bên cạnh cô với danh nghĩa bảo vệ, nhưng thực chất luôn nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh ta mà thôi.
Dọn dẹp và mua sắm sắp xếp một số vật phẩm cần thiết trong nhà mới cũng mất mấy ngày. Sáng sớm ngày thứ bảy, Vu Phong gọi điện thoại đến: “Người đẹp, đến lúc cô thực hiện lời hứa của cô rồi?”.
Sơ Vũ và Vu Phong hẹn gặp ở một nhà hàng cách bệnh viện không xa. Ba Dữ lặng lẽ đi theo Sơ Vũ, luôn giữ khoảng cách tầm 10m, vừa không ảnh hưởng đến hoạt động của Sơ Vũ, lại có thể để cô trong tầm mắt. Không biết sau khi giải ngũ, Ba Dữ làm công việc gì. Tại sao anh ta lại trung thành với Lục Tử Mặc như vậy?, Sơ Vũ nghĩ ngợi một hồi cũng đến nhà hàng. Cô và Ba Dữ kẻ trước người sau vào trong nhà hàng. Cô tiếp tân chào hỏi Sơ Vũ rồi đưa cô lên tầng hai. Vu Phong đã ngồi đợi cô ở vị trí gần cửa sổ....