watch sexy videos at nza-vids!

tai phim sex hay
Bạn đang truy cập trang VKLDKM.SEXTGEM.COM
Nếu load trang bị lổi "XtScript Error: Timeout" thì hãy load lại nhé
Hãy cùng

Xem Phim Sex

và

Đọc Truyện Sex

trên chiếc dế yêu của bạn !

↓↓ » »
Tìm kiếm » Tệp tin (0)

Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em


Đăng Admin 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13541
Chia sẻ: SMS Google Zing Facebook Twitter



Sơ Vũ nắm chặt cuộn vải băng trong tay, tim cô đập liên hồi. Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh anh ta cuồng nhiệt hôn cô trước đây, Sơ Vũ bất giác nuốt nước bọt, mỉm cười gượng gạo: “Xong…xong rồi…”.

Lục Tử Mặc đột nhiên quay người bước ra ngoài, Sơ Vũ thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ chưa khỏi cửa, người đàn ông bỗng dưng quay lại, khiến Sơ Vũ giật mình: “Còn gì nữa?”

Lục Tử Mặc yên lặng một lát, rồi nói lạnh lùng: “Em hãy ghi nhớ, đừng rời khỏi tầm mắt của tôi”.

Ý anh ta là gì? Sơ Vũ không hiểu, con người có năm việc đại sự là ăn uống ỉa đái ngủ, hai việc đầu tiên thì không nói làm gì, chẳng nhẽ ba việc còn lại cũng không rời khỏi tầm mắt anh ta?

Lục Tử Mặc rõ ràng đọc được ý nghĩ của Sơ Vũ. Anh ta lim dim mắt nhìn cô, gật đầu: “Đúng!”. Sơ Vũ lập tức nín lặng.

Hết chương 10
bạn đang đoc truyện tại vkldkm.sextgem.com

QUAN HỆ NGUY HIỂM | Chương 11: Chân thực trong một giây
Trời càng lúc càng về khuya, Sơ Vũ nằm im trên giường không động đậy, căn phòng yên lặng đến mức khó chịu. Sơ Vũ vô cùng căng thẳng, cô giữ nguyên tư thế thẳng người cứng đờ như khúc gỗ.

Chỉ vì có thêm một người nằm bên cạnh Sơ Vũ.


Không biết Lục Tử Mặc đã ngủ chưa? Anh ta nằm cách cô không xa. Ban đêm nhiệt độ không khí xuống rất thấp, trong phòng như bị một lớp hàn khí bao phủ, mà họ chỉ đắp chung một tấm chăn bông khá mỏng, Sơ Vũ như cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi vị đặc trưng của Lục Tử Mặc.

Đây cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung với Lục Tử Mặc. Lúc ở sơn trại, Sơ Vũ còn gần như khỏa thân nằm bên cạnh anh ta, vậy mà cô vẫn ngủ ngon lành đến sáng, tại sao lần này cô lại hồi hộp như vậy? Sơ Vũ cố khống chế hơi thở của mình, do duy trì một tư thế quá lâu, toàn thân cô hơi tê tê. Sơ Vũ hết sức nhẹ nhàng, từ từ co duỗi chân tay để thả lỏng cơ bắp. Nào ngờ, Lục Tử Mặc đột nhiên ngồi dậy, khiến Sơ Vũ giật mình, bất động ngay tức khắc.

Đầu giường bên cạnh bỗng nhẹ hẳn, có tiếng sột soạt quần áo vọng đến, Sơ Vũ hé mắt nhìn, Lục Tử Mặc để thân trần chỉ mặc quần dài, đi đi lại lại trong phòng. Phòng khách sạn trải thảm mềm, nên bước đi của anh ta giống như loài báo di chuyển trong đêm tối, không hề phát ra tiếng động.

Lục Tử Mặc đi vài vòng, anh có vẻ bực bội vò đầu mình. Sau đó, anh quay người bước đến bên cửa sổ, rút bật lửa châm điếu thuốc. Ngọn lửa lửa xanh lóe lên trong đêm tối rồi phụt tắt.

Lục Tử Mặc khép mi mất, dựa bên cửa sổ, một làn khói trắng xuất hiện rồi tan biến mất. Mặt anh ta bị khói trắng che lấp, nhìn không rõ sắc mặt. Lục Tử Mặc dường như tập trung nghĩ ngợi điều gì, anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.

Sơ Vũ cảm thấy cơ thể mình không thể chịu đựng hơn, cô giả bộ ngủ say, xoay người quay lưng về phía Lục Tử Mặc. Cơ bắp bất động một thời gian dài tệ hơn cô tưởng. Vừa co chân, bắp chân bắt đầu bị chuột rút, Sơ Vũ kêu một tiếng ngồi bật dậy.

Lục Tử Mặc giật mình và bị sặc thuốc, anh ta ho vài tiếng, quay người trừng mắt nhìn Sơ Vũ. Hóa ra trong đêm vắng lặng, người có trái tim bằng thép như Lục Tử Mặc cũng biết kinh sợ.

Lục Tử Mặc chửi tục hai câu, ném đầu thuốc rồi bước tới bên Sơ Vũ: “Em sao vậy?”.

Từng cơn đau cứng người ập đến, Sơ Vũ cắn môi nói “Chuột…rút…”

Lục Tử Mặc cúi đầu nhìn, rồi ngồi xuống giường. Anh giữ chặt bắp chân Sơ Vũ nói “”Em hãy cố nhịn”.

Bàn tay mạnh mẽ của Lục Tử Mặc bấm vào huyệt đạo trên chân Sơ Vũ, hơi ấm từ bàn tay anh ta dần lan tỏa trên da thịt cô. Cơ bắp bắt đầu đỡ co rút, thay vào đó là cảm giác tê tê do huyết mạch không thông, giống như ngàn mũi kim châm vào da thịt cô. Lục Tử Mặc dùng sức kéo, Sơ Vũ không chịu nổi kêu lớn: “Ôi”.

Lục Tử Mặc dừng tay ngay lập tức, ngẩng đầu chăm chú nhìn Sơ Vũ. Sơ Vũ ngượng ngùng lắp bắp “Đau quá…anh nhẹ tay một chút…”, nhằm xóa bầu không khí nguy hiểm.

Câu này, thà đừng nói cho xong, vì dường như sự mờ ám lại càng đậm đặc hơn. Lục Tử Mặc ngừng một lát, rồi kéo gót chân cô, xoay đi xoay lại một hồi, anh ta nói lãnh đạm: “Ngủ đến mức bị chuột rút, em cũng có sáng ý thật”.

Không hiểu tại sao, vào lúc này, Lục Tử Mặc tỏ ra dịu dàng hẳn, vẻ nguy hiểm hoàn toàn biến mất, ở anh không còn tồn tại đám gai sắc nhọn luôn đe dọa Sơ Vũ, anh dường như trở thành người bình thường dễ tiếp cận. Sơ Vũ cắn môi: “Tôi không ngủ được”.

Lục Tử Mặc không nói gì, bàn tay anh ta rất lớn, chân Sơ Vũ lọt thỏm trong tay anh ta. Miếng băng dán nổi bật trên cánh tay Lục Tử Mặc, dưới miếng băng đó là vết răng cắn không hề khách khí, tác phẩm của Sơ Vũ. Ánh mắt Sơ Vũ di chuyển lên người anh ta. Lục Tử Mặc có thân hình rắn chắc, cơ bắp đâu ra đó, trên ngực có vết thương đã lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo không thể xóa. Nơi đó, Sơ Vũ đã từng cầm dao mổ, kéo anh ta ra khỏi ranh giới của sự chết chóc.

Số mệnh có phải không thể thay đổi? Nếu lúc đó, Sơ Vũ không đuổi theo Lục Tử Mặc vào Pub, nếu lúc đó, cô không tiến hành ca mổ “đen” cho anh ta như bị ma ám…

“Tại sao anh giết Tae?”

Sơ Vũ tránh ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén của Lục Tử Mặc, cô bất giác thốt ra câu hỏi mà cô luôn canh cánh trong lòng từ lâu. Lúc này, Sơ Vũ không cảm thấy sợ Lục Tử Mặc, cô nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại câu hỏi: “Tại sao lại giết Tae?”

Lục Tử Mặc trầm ngâm không trả lời. Sơ Vũ cười nhạt :”Nếu anh giết anh ấy vìanh ấy biết chuyện của anh, thế thì tại sao anh không giết tôi? Anh có biết không, người chết thà là tôi, còn hơn phải sống những ngày tháng không ngừng day dứt về chuyện của Tae”.

“Em day dứt lắm sao?”

Lục Tử Mặc buông chân Sơ Vũ, đứng dậy đi đến cửa sổ, châm điếu thuốc rồi lại ném nó đi một cách bực dọc. Anh quay người nhìn Sơ Vũ: “Con người nhiều lúc không thể lương thiện quá. Khi em không biết người đối diện với em là bạn hay là thù, sự lựa chọn khác nhau sẽ dẫn đến kết quả khác biệt. Chỉ có một điểm tương đồng là em vĩnh viễn không thể quay trở lại điểm xuất phát”.

Sơ Vũ im lặng nhìn Lục Tử Mặc, anh ta cười cười, từ từ bước đến trước mặt cô, hai tay đặt lên đầu giường rồi lên tiếng: “Em biết rõ thân phận của tôi, tại sao còn bất chấp tất cả để cứu tôi?”

“Vì…vì tôi muốn trả ơn…”

Sơ Vũ nghiêng đầu, cảm thấy mối nguy hiểm lại đến. Lục Tử Mặc hỏi nhẹ nhàng: “Tôi có ơn với em?”.

“Lúc ở trong mê cung, anh bảo tôi chạy về bên trái còn gì…”

“Tôi lừa em đấy!”.

Sơ Vũ mở to mắt nhìn Lục Tử Mặc, nụ cười trên mặt anh rất nhạt: “Tôi đột nhiên cảm thấy đưa em đi cùng thật vướng chân vướng tay. Renault không giữ đúng lời hứa trốn ở trong mê cung. Nếu để em đi theo, sẽ rất khó hành động. Vì vậy, tôi tìm cớ đuổi em đi chỗ khác, em còn tưởng thật sao?”.

Sơ Vũ choáng váng đầu óc: “Anh từng cứu tôi ở siêu thị, còn giúp tôi thoát khỏi Nhị ca lúc ở sơn trại…”

Lục Tử Mặc lùi lại phía sau: ”Đoạt em từ tay Nhị ca vì tôi cảm thấy em thú vị. Dù sao ở sơn trại cũng rất chán, tìm một người đàn bà mới lạ vui chơi cũng tốt, còn hơn đám bình hoa kia lên giường chỉ biết dạng hai chân”....
♥ Đánh dấu trang này
« Trước1...2425262728...97Sau »
↑↑ Cùng chuyên mục
XtScript Error: Timeout.
Tags: