Đọc Truyện Sex - Nỗi Lòng Em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13538
Chia sẻ:
Sơ Vũ đột nhiên có dự cảm không lành, nhưng cô còn chưa kịp trả lời, cả người đột nhiên tung lên trong không trung, nụ cười của Lục Tử Mặc và cảnh sắc xung quay bỗng trở nên mơ hồ. Cô và Lục Tử Mặc dính chặt lấy nhau, bay xuống bên dưới.
Miệng Sơ Vũ tê liệt, lúc rơi xuống, không biết có thứ gì đó nhét vào miệng, Sơ Vũ lập tức cắn chặt, tai cô ù ù không nghe rõ, giống như bị mất đi thính giác. Vài giây sau, lưng cô bị một lực lớn kéo lên rất, nhưng rồi dừng lại trong chốc lát. Không biết Lục Tử Mặc mở một nút thắt từ khi nào, hai người ngã xuống bãi cỏ mềm mại. Tim Sơ Vũ vẫn đập liên hồi, toàn thân cô mềm nhũn. Người đàn ông bên cạnh đứng dậy, bế cô lên và bước xuống bãi đỗ xe.
Đến khi chiếc xe chạy khỏi khu chung cư một đoạn khá xa, Sơ Vũ mới dần dần bĩnh tĩnh trở lại. Cô ngẩng đầunhìn Lục Tử Mặc đang lái xe. Anh ta không ngừng liếc cô qua kính chiếu hậu, gương mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Bọn họ là ai vậy?”
Sơ Vũ quay đầu về phía sau, nhìn dòng xe cộ qua lại, không phát hiện ra điều gì khác thường. Nhưng mà, sự nguy hiểm tiềm ẩn làm sao cô có thể phát giác được.
Lục Tử Mặc liếc cô một cái, trả lời ngắn gọn “Đám tôm cá nhỏ”.
Đây cũng gọi là câu trả lời hay sao? Lục Tử Mặc giơ tay, lấy di động trong túi áo mình đưa cho Sơ Vũ: “Em hãy gọi điện về nhà, bảo em có việc gấp cần quay về Thái Lan”.
Sơ Vũ cầm điện thoại, cô rất muốn gọi đến 110. Lục Tử Mặc như nhìn thấu suy nghĩ của Sơ Vũ, anh ta cười nhếch mép: “Hạt mưa nhỏ! Tôi nhắc cho em biết, toàn bộ người thân của em đang ở đây đấy”.
Đây đúng là một lời uy hiếp có sức nặng ngàn cân, Sơ Vũ cắn chặt môi. Cuối cùng, cô cũng bị khuất phục bởi người đàn ông, bấm số gọi điện về nhà.
Cả đêm Sơ Vũ không về, nhà cô loạn hết cả lên, bố mẹ không ngừng chất vấn cô đi đâu. Sơ Vũ cầm điện thoại tần ngần một lát, không biết ứng phó ra sao. Lục Tử Mặc đỗ xe bên lề đường, nhìn Sơ Vũ một lúc rồi giật lấy máy điện thoại: “Alo! Chào bác! Cháu họ Lục, làm việc ở tập đoàn Kim Thị bên Thái Lan ạ. Chúng cháu cần bác sỹ Đặng về bên Thái một chuyến. Đúng ạ, trước khi về nước, bác sỹ Đặng là bác sỹ chủ trị của chủ tịch tập đoàn. Vâng ạ, sự việc đột ngột quá, chúng cháu xin lỗi. Lát nữa, công ty sẽ cử nhân viên đến lấy giấy tờ của bác sỹ Đặng. Được ạ, chào bác!”
Lục Tử Mặc cúp điện thoại một cách quả quyết, anh ta nheo mắt nhìn Sơ Vũ: “Sao hả?”
Sơ Vũ cười nhạt: “Anh có lúc nào không giở trò lừa đảo không hả?”, “Nói dối lưu loát thế, mở miệng là nói được ngay?”
Lục Tử Mặc rướn người tới gần Sơ Vũ, cất giọng mờ ám bên tai cô: “Tôi không bao giờ nói dối khi ở trên giường”.
Sơ Vũ đỏ mặt, né tránh người đàn ông rồi đẩy cửa bước xuống xe. Lúc này, Sơ Vũ mới phát hiện họ đã đến sân bay. Lục Tử Mặc đỗ xe xong, đứng dựa vào cửa xe hút điếu thuốc. Anh nhả khói hình vòng tròn: “Cũng không hoàn toàn là giả dối. Nhưng để về nước, tôi cần một thân phận chính đáng mới có thể làm thủ tục xuất nhập cảnh”.
Sơ Vũ không nói gì. Lục Tử Mặc yên lặng một lát, tắt điếu thuốc rồi kéo tay Sơ Vũ: “Đi thôi”.
Hai người đi vào trong sân bay. Anh ta tìm đến nhân viên làm việc ở sân bay và nói vài câu tiếng Thái với họ. Sau khi bộc lộ thân phận, người nhân viên đưa họ đến phòng chờ VIP trên tầng hai. Phòng chờ VIP là một gian phòng nhỏ độc lập. Lục Tử Mặc đứng ở cửa, gật gật đầu với hai nhân viên, rồi ôm Sơ Vũ vào phòng và đóng cửa lại.
“Cởi ra!”
“Gì cơ?”
Sơ Vũ lùi lại phía sau, Lục Tử Mặc nhìn cô cười nửa miệng, cởi áo khoác ném xuống ghế sofa rồi bước về phía cô. Sao anh ta đột nhiên có ý định vào lúc này, ở nơi như thế này? Đúng là không thể nhìn nhận kẻ biến thái ở góc độ bình thường. Sơ Vũ thầm nghĩ rồi đi vòng ra đằng sau ghế sofa: “Sẽ có người đến đó!”.
Lục Tử Mặc nở nụ cười gian tà, anh ta tiến đến giữ chặt lấy Sơ Vũ kéo đến trước mặt mình, tiện tay cởi áo trên người cô: “Em yên tâm đi, dù em có kêu nửa ngày, cũng không ai vào đây đâu”.
Tay Sơ Vũ bị một tay Lục Tử Mặc giữ chặt, tay kia cởi áo trên người cô, rồi kéo quần bò của Sơ Vũ xuống. Trong lúc cởi đồ, anh ta không quên nháy mắt: “Tuy đã ngắm rất nhiều lần, nhưng Hạt mưa nhỏ này, phải công nhận thân hình em cũng không tồi”.
Sơ Vũ vừa tức vừa ngượng ngùng. Sau khi cởi hết đồ Sơ Vũ, Lục Tử Mặc cầm một cái túi ném vào người cô: “Mặc vào”.
Sơ Vũ ngây người một lát, Lục Tử Mặc quay đi cởi quần, rồi lấy trong một cái túi khác bộ quần áo mặc lên người. Quay đầu nhìn Sơ Vũ vẫn không có động tĩnh, anh ta lại nháy mắt: “Em muốn tôi mặc giúp em à?”
Sơ Vũ đột nhiên tỉnh mộng, lôi trong túi ra một bộ váy màu đỏ rực và một bộ tóc giả uốn xoăn màu hạt dẻ. Sơ Vũ nhanh chóng mặc đồ đội tóc giả. Bên cạnh, Lục Tử Mặc cũng đội một cái mũ cói kiểu Hawaii và đeo cặp kính râm cỡ lớn. Sau đó, anh ta ôm Sơ Vũ đi vào nhà vệ sinh của phòng VIP rồi khóa trái cửa. Trong nhà vệ sinh có một lối thoát bí mật, hai người đi theo lối đó đi vòng vèo xuống đến tầng một sân bay.
Sơ Vũ chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này nên cô không thể kìm nén sự hồi hộp. Mặc dù Lục Tử Mặc không nói ra, nhưng cô cũng biết họ đang trốn tránh người nào đó.
Lục Tử Mặc không vội vàng rời khỏi sân bay, anh ta tìm một vị trí có thể nhìn thấy rõ hành lang ở tầng hai rồi ngồi xuống, thoải mái tựa ra phía sau. Lục Tử Mặc ghé sát gần Sơ Vũ: “Em xem đi”.
Một người đàn ông tiến vào từ phía cửa xoay của sân bay, trên tay cầm một túi tài liệu, hắn đi thẳng lên tầng hai. Cửa phòng đợi VIP mở ra. Sơ Vũ mở to mắt nhìn một người đàn ông và một người phụ nữ mặc bộ quần áo cô và Lục Tử Mặc vừa bỏ lại bước đến bên cửa. Người phụ nữ nhận túi tài liệu gật gật đầu, rồi quay người đi theo anh chàng đóng giả Lục Tử Mặc về hướng lối đi màu xanh.
Đợi hai người đó đi khỏi, Lục Tử Mặc mới kéo Sơ Vũ đứng dậy, đi xuống tầng hầm rồi theo dòng người ra khỏi sân bay. Họ không đi xa, mà vào một khách sạn ở gần sân bay.
Đến phòng khách sạn, Lục Tử Mặc bỏ mũ và kính, nằm thoải mái trên giường. Sơ Vũ thấy trên cánh tay anh ta có vết máu đỏ tươi: “Anh bị thương sao?”.
Lục Tử Mặc nhìn lên cánh tay mình, nhíu nhíu mày: “Vừa nãy, tôi bị mèo cắn trong lúc rơi xuống đất”.
Hóa ra, thứ cô cắn chặt lúc đó chính là cánh tay của Lục Tử Mặc, Sơ Vũ quay người: “Tôi đi hỏi xem có thuốc gì không rồi xử lý vết thương cho anh”.
Lục Tử Mặc lập tức đứng dậy nắm chặt tay Sơ Vũ cười cười: “Trong nhà vệ sinh có tủ thuốc”.
Sơ Vũ ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô hoảng loạn giật tay ra. Lục Tử Mặc buông tay Sơ Vũ, lại ngồi xuống giường nhìn cô. Sơ Vũ không chịu nổi ánh mắt của anh ta, vội vàng bước vào nhà vệ sinh, cô cảm thấy tim mình đập thình thịch.
“Phải bình tình, bình tĩnh, nhất định bình tĩnh mới được”, Sơ Vũ vừa nhủ thầm vừa mở tủ lấy hộp đựng thuốc. Đã biết Lục Tử Mặc thích chơi trò vờn mồi, chỉ cần cô cẩn thận ứng phó, cô sẽ được an toàn.
SơVũ quay người, giật bắn mình khi thấy Lục Tử Mặc đã cởi áo và đứng ở cửa nhà vệ sinh từ khi nào. Anh giơ tay, túm lấy hộp thuốc rơi từ trên tay Sơ Vũ xuống, hơi nhíu mày: “Cẩn thận một chút”.
“…Biết rồi”.
Sơ Vũ cầm hộp thuốc, run run: “Tôi…tôi giúp anh xử lý vết thương”.
Lục Tử Mặc giơ cánh tay, ánh đèn điện vàng cam trên trên tường chiếu xuống làn da anh, tạo thành màu đồng rực rỡ. Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra khiến Sơ Vũ càng bất an. Nhà vệ sinh rất nhỏ, Lục Tử Mặc ép Sơ Vũ đến tận góc tường. Cô cố gắng tập trung toàn bộ sự chú ý vào vết thương của Lục Tử Mặc. Sơ Vũ nhanh chóng sát trùng, rồi bôi thuốc. Ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của anh ta đang chăm chú nhìn cô, đầu óc Sơ Vũ bỗng nhiên trống rỗng, muốn nói lời gì đó nhưng không thể mở miệng....