Đọc Truyện Sex - Cu Lớn
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 10048
Chia sẻ:
<
* Xong chưa mày, tao không chịu nổi rồi
* …………………….!
* Không nhanh là chủ nhà về chết cả lũ đó…..
Tôi lững thững bước ra quần áo xộc xệch, đầu tóc bù rù như vừa từ cõi chết hiện về, nhìn thằng bạn đến đáng thương, đúng là ở đời có mấy anh khước từ được cái mà tạo hóa ban cho từ ban sơ :
Nhục Dục
Nó vội vã lao vào như con thiêu thân, để thỏa cái đam mê bản năng, của giới tính.
Tất cả cứ qua đi lúc êm đềm lúc sóng gió nhịp nhàng :
Tôi 20.
Hà Nội những ngày giáp tết vốn ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì giờ càng tăng lên gấp bội, cái cảm giác đón tết no miên man khó tả, chút vui, chút buồn, chút bâng quơ và mong mỏi. Những con đường mùa đông trở nên ấm áp hơn, tiếng xe, tiếng còi, tiếng cười nói như một bức tranh đang cố hoàn hảo trong mắt mỗi người, chỉ còn môt tháng mà công việc cũng không tất bật như năm trước. Tôi lững thững xuống xe ô tô sau một chuyến đi dài từ Quảng Bình. Mêt mỏi và ngao ngán với mấy bác xe ôm tranh khách, có lẽ đây là cái ” đặc sản ” của Hà Nội mà đi đâu tôi cũng kiêu hãnh kể với bạn bè. Theo nghĩa của anh em vozer thì khách luôn bị ” đặt gạch ” mội khi chuẩn bị xuống xe, có lẽ đó là cái thỏa thuận ngầm của mấy bác xe ôm.
* Áo xanh nhá
* Áo tím đây rồi
* Quần bò đen nhá.
Tất cả cứ nhao lên như một cuộc hội ngộ lâu năm không gặp của những người bạn thân hay người nhà yêu mến, với tôi đó là quá bình thường, đôi khi về bến xe không gặp cảnh này lại thấy nhớ, vì cái cảm giác mạnh không còn thì cũng chả còn thú vị, nhưng đối với một số du khách thì quả là ác mộng, có thể đi hay không đi nhưng rủi ro chút it thì điện thoai không cánh bay, ví được người khác mượn và tiêu hộ, …….
Đang mải miết đi ra cổng tìm taxi
* Anh về đâu ?
Giọng một cô gái bên cạnh làm tôi giật mình.
* Ah, mình về Cầu Giấy.
* Chỗ nào ah ?
* Khu Chùa Hà.
* Ôi, em cũng về đó, anh có xe chưa ?
* Mình đang đợi taxi, hôm nay có vẻ vắng, chắc là giáp tết họ đắt khách.
* Anh đi với em cũng được, em có xe đang qua đón,
* Có phiền không nhỉ ?
* Thì anh trả tiền taxi là ok chứ gì ?
* Oh ! có vẻ hợp lý, 50/50 chứ nhỉ.
Cô bé chỉ nhoẻn miệng cười,
* Anh tên Hùng
* Mai Lan
* Cái tên hay đấy,
* Hay ở chỗ nào.
Thì thì….Mai có nghĩa là sớm mai, là tinh khiết, là ngọt ngào, là bình yên và mạnh mẽ. Lan, hoa lan thì quý phái rồi. Mai Lan có thể dễ hiểu là hoa lan nở trong sớm, còn gì đẹp hơn đây ?
*…………… Lan cười …
* Anh nói chuyện buồn cười quá ah ?
* Không, em thấy anh khéo nịnh quá.
* Nịnh gì đâu ? tên đẹp thì nói đẹp mà.
* Xe đến rồi, chị gái em đến đón..
Chiếc oto dừng lại trước chúng tối, kinh dần hạ xuống….. tôi như chết đứng vì trước mắt mình là người con gái mà tôi đã từng ăn ngủ cùng, đã từng chung chạ, đã từng đam mê.
Thùy Dung, người con gái ấy, nét quý phái vẫn còn trong đôi mắt buồn xa xăm, tất cả như sống dậy cái quá khứ đen tối, như ngục tù xiềng xích tôi những năm tháng qua, cả hai tôi như những cái xác vô hồn, đang vấp ngã….
* Có đi không thì bảo, bíp bippppppppppp.
Một bác đằng sau càu nhàu vì xe chắn cồn vào bến,
* Đi thôi, lên xe đi, Lan thúc giục tôi.
Cứ như người bị thôi miên, giữa hiện tại và quá khứ, tôi bước theo Lan một cách vô cảm…
* Anh bị trúng gió ah ?
* Ah không, anh hơi mệt ( tôi đáp lời lan ).
* Đi thôi chị, chị cũng mệt hả.
*……………… uh!
Cảm giác thật vỡ vụn, không gian mong manh đến lạnh người, xe chuyển bánh, chìm dần vào những con phố, tôi thấy mình lạc lõng đến vô duyên.
* Chị dâu em đó, chị ấy làm bên tiếp tân khách sạn.
* Nên nói ít thì hơn ( Thùy Dung ngắt lời Lan ).
* Bị anh trai em mắng hả sao hôm nay khó tính quá.
*…………………………….!
Vẫn không lời đáp lại, tôi chỉ mong cho thật nhanh về đến nhà, để mình dễ thở hơn, hay trốn tranh cái hiện tại nghiệt ngã này.
Mà Dung đã có chồng rồi ư ? có lẽ cũng là điều tốt, vì tất cả đang diễn ra theo chiều hướng mà ở đó hạnh phúc ngự trị trên đôi môi Dung. Tôi thầm nguyện cầu một điều gì đó và ước giá như tôi và dung không gặp mặt…..
* Số em đây, Lan đưa tôi card visit,
Tôi cầm theo bản năng, và đút vào túi áo,
* Cho anh xuống đây
* Đã đến đâu.
* Anh muốn đi bộ, vì cũng còn một đoạn mà, tranh thủ dạo đường phố chút….
Xe dừng lại trên một con phố Cầu Giấy, tôi bước xuống
* Hai chị em đi cẩn thận nhá.
* Ok ! chỉ mình Lan đáp lại lời tôi.
Có lẽ thế cũng tốt, vì đơn giản Dung muốn quên đi cái quá khứ giữa chũng tôi, hoặc như hai người không quen biết thì sẽ tốt hơn trong cái vốn dĩ của cuộc đời.
Cảm giác miên man lại hiện về, trong cái vô hình đó của thời gian là đôi ngực căng tròn, ánh mắt đê mê, lõa lồ da thịt, là những lời mời gọi những cử chỉ phấn khích nhịp nhàng như sé tan màn đêm.
Hà Nội chiều cuối năm, đôi khi cũng buồn man mác, tôi thả hồn mình trong cái vồn vã cuộc sống, những tán lá, những gốc cây bỗng lạ lẫm lạ thường, những con người thân quen hồi đó như muốn quên hay cố nhớ, tình yêu trong tôi cũng vô duyên đến ngột ngạt.
Tôi thả mình trên giường trong tiếng thở dài ngao ngán, cái cảm giác này lâu lắm rồi tôi mới thấy, mõi khi có việc đi xa về tôi như muốn ôm lấy Hà Nội, như muốn hít sâu trong mình cái dư âm của cuộc sống, bởi nới đó có bạn bè tôi, có những con người tôi yêu tôi mến và đơn giản là nơi ấy có những con đường góc phố tôi quen, những buổi chiều lang thang trà đá phố Nhà Thờ, ngắm những thiếu nữ xinh đẹp đang vô tư vui đùa trong nắng, hay những đêm thả hồn trong nhạc trịnh Cafe Lâm…. tất cả với tôi đó là cuộc sống.
Đang thiếp đi vì mệt thì tiếng chuông điện thoai reo lên làm tôi bừng tỉnh
* Alo, ai đấy ạ.
* …………………………………
* Alo.
Đầu bên kia vẫn yên lặng, tôi gắt gỏng.
* Ai thích đùa thế nhỉ ?
Rồi tắt máy trong tâm trạng bực mình, thì chuông điên thoai lại reo lên.
* Alo.
* Em đây!
Giọng một người con gái bên đầu kia ngập ngừng…..
* Em Dung…
Tôi như chết đứng, cái cảm giác như vừa bị công an bắt sau khi cố vượt đèn đỏ lại không đội mũ bảo hiểm, như một kẻ ngoại tình bị vợ bắt sống. Cũng chả hiểu vì sao tôi như vậy, có lẽ tôi sợ cái quá khứ của mình.
* Sao em có số phone anh ?
* Em thử gọi số cũ, thấy đổ chuông,
* Uh! Anh vẫn dùng từ hồi lớp 10.
* Anh đi cafe được không ?
* Cóchuyện gì sao ?
*…………………………. Dung không nói gì. Tôi miễn cưỡng đồng ý.
* Ok ? Ở đâu ?
* Số… Cầu Giấy.
* Luôn bây giờ ah ?
* Vâng…
* Uh! anh đi luôn đây.
Tôi lấy xe và phi đi trong tâm trạng hồi hộp với vô số câu hỏi đặt ra cho mình,
* Dung muốn gặp mình làm chi nhỉ ?
* Dung cần gì ở mình chăng…..?
Tất cả cứ cuốn lên như một cao trào nhưng có lẽ đó là số phận, tôi lại thở dài buông xuôi. Sự buông xuôi vỗn dĩ đã ăn sâu trong tâm trí tôi, buông xuôi trong học tập, buông xuôi trong tình yêu, trong cuộc sống. Cái ngày tôi ra Hà Nội cũng là cái ngày tôi tự quyết định cho số phận đưa đẩy mình, năm đầu tiên tôi thi trượt đại học, tất cả trở nên vô nghĩa, nhìn bạn bè vui vẻ trước tương lai sáng lạn với tôi cuộc sống như địa ngục tất cả chỉ gón gọn trong hai từ : mặc kệ.
Đến điểm hẹn, tôi đi vào quán và trọn vị trí khá ổn, thói quen của tôi khi đi uống cafe thích ngồi một vị trí có thể nhìn ra được đường phố, ngắm những dòng người đi lại, để nhâm nhi điếu thuốc trong nhịp sống hằng ngày.
...