Truyện Sex Phá Trinh - Phá Trinh Con Osin
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13393
Chia sẻ:
I – Con Thầy
Chuyện đã 6 năm rồi nhưng vẫn để lại trong tôi cảm giác buồn mỗi khi nghĩ lại. Đó là năm học lớp 11. Tôi đc chọn vào đội dự tuyển thi HSG Quốc Gia. Còn 3 tháng nữa trường sẽ lên danh sách chính thức vậy nên phải đi tìm thầy để luyện thi. Lúc đó cả nhà rất kỳ vọng. Tôi cũng lên quyết tâm ghê lắm, tự nhủ sẽ giành đc một giải cho cả nhà mở mặt, mà lại thoát đc kỳ thi ĐH năm sau. Ở trường C3 tôi khá có tiếng với các em gái, cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài cái mẽ đẹp trai Khổ cái trường tôi là trường chuyên ban A nên cũng đồng nghĩa với trại nuôi chim và cá sấu. Cuộc đời đi học bình yên trôi đi cho đến cái ngày đó, bố mẹ tìm được một ông thầy có tiếng dạy ở một trường đại học đồng ý kèm cặp cho tôi.
Hôm đầu tiên dậy sớm đạp xe đến bái sư, lò mò hỏi han mãi cũng tìm đc đúng địa chỉ. Dựng xe bấm chuông, vài phút sau cánh cửa sắt lẹt kẹt mở ra
-Anh hỏi ai ạ?
Ngẩn người 2 giây…
-Cho mình hỏi đây có phải nhà thầy C ko? mình đến học thêm
-Dạ anh cho xe vào nhà đi ạ.
Con bé đẩy cửa đứng sang một bên cho khách vào. Tự dưng thấy tay chân luống cuống, đẩy cái xe qua cửa thôi mà mắc ngược mắc xuôi, cảm giác hình như con bé đang trố mắt nhìn mình làm tôi càng luống cuống hơn. Con bé có mái tóc đen dài hơi rối lòa xòa trên khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi hồng hơi phụng phịu, cái mũi nhỏ xinh cùng đôi mắt to tròn, mặc bộ đồ ngủ màu hồng nhạt dẫn tôi theo sau vào nhà. Tất cả những điều đó in sâu vào tâm trí tôi đến tận bây giờ. Lúc đó chỉ muốn nói gì đó với nó mà chẳng biết phải nói gì. Vào đến phòng khách, nó bảo tôi ngồi chờ xong lững thững đi gọi bố. Ở trường gái để ý tôi nhiều, tôi cũng làm mặt lạnh ghê lắm chứ nhưng giờ mặt tôi có lẽ trông…ngu ngu. Ít phút sau thầy giáo xuất hiện. Giớ thiệu hỏi han các kiểu xong hai thầy trò vào học luôn. Buổi học kết thúc, chẳng biết thầy hay dở thế nào nhưng có điều chắc chắn là tôi muốn học ở đây!. Ra về vừa đi vừa liếc ngang dọc nhưng chẳng thấy con bé đâu, chắc nó ở trên tầng hay là đi học mất rồi, cứ đứng lại hỏi mấy câu linh tinh câu giờ, mong con bé xuất hiện để mà nhìn một cái. Cuối cùng ko có gì để nói nữa đành chào thầy xong phi xe về. Về đến nhà đầu óc cứ vẩn vơ trên mây. Trong đầu cứ cố nhớ lại, xây dựng lại khuôn mặt, mái tóc, bộ đồ ngủ đó. Chả tập trung học hành đc gì, thế này thì hỏng(mà sau hỏng thật). Hồi đó đang tuổi mộng mơ, ADSL chưa về nhà nên chả biết QWERTY bắt sóc là gì, tối đến đóng cửa phòng xong trùm chăn ôm gối tưởng tượng ra đủ chuyện viển vông với con bé thế này thế nọ. Nằm trằn trọc vặn vẹo nôn nao trong người mãi chẳng ngủ đc, chỉ ước gì thời gian trôi nhanh để được đi học thêm, để gặp lại con gái thầy.
Sáng tỉnh dậy thấy mọi thứ khang khác. Đúng là trẻ con thời kỳ tâm sinh lý chưa ổn định như tôi bấy giờ, mới nhìn thấy gái thôi mà tối qua đã nằm trằn trọc đến 1-2h sáng. Muốn nằm ngủ nữa, mộng mị nữa nhưng mà phải dậy làm bài ở trường, chiều còn đi học. Lịch học thêm của tôi một tuần 3 buổi sáng thứ 2-4-6. Hôm qua thứ 2 đầu tuần là buổi đầu tiên , ngày mai mới “được đi học” nữa. Mong sao cho hôm nay trôi qua nhanh, ngày gì mà…thừa thãi. Buổi chiều đến trường cảm giác mọi thứ cũng khác mọi ngày. Đi qua mấy con bé lớp dưới vẫn nhìn mình với ánh mắt “anh ấy kìa”, bình thường sẽ liếc lại, cười hay giả bộ tãi tai vuốt tóc làm bộ làm tịch gì đó, trong lòng cảm thấy lâng lâng vì được lũ con gái để mắt. Nhưng hôm nay còn chẳng buồn nhìn lại chúng nó, bơ luôn. Hàng ngày ngồi học vẫn thích tán dóc, hay chơi trò kéo cọc-xê các bạn nữ bàn trên. Giờ thằng ngồi bên cạnh rủ chơi thì cười trừ, nhìn nó kiểu “mày trẻ con”. Chỉ thích nằm xuống bàn gối tay nhắm mắt lại, tưởng tượng tiếp chuyện với con bé mà đêm qua đang còn dang dở, đến đoạn ôm ấp nhau, đc hôn hít sao đó… Đang lim dim mộng mị bỗng nghe tiếng bà dạy Sử “Anh ko thích học tiết của tôi thì đi ra, sổ đầu bài lớp đâu?!”. Giật mình tỉnh giấc định thần lại, xin chày xin cối mãi nhưng vẫn bị ghi. Cuối tuần này ăn chửi của bà chủ nhiệm rồi, đến nản. Rồi thì cũng hết đươc buổi học mà cái gì cũng chán như con gián. Phóng xe thật nhanh về nhà vào phòng đóng cửa nằm. Mẹ bảo thằng này ốm hay sao từ hôm qua giờ về hay nằm thế? Ngày hôm nay sao mà dài lê thê, lại còn đám bài tập phải làm nhưng giờ chỉ muốn nằm ngủ thôi. Bỗng nghĩ đến chuyện gọi điện hỏi bài thầy. Nếu may mắn thì con bé đó sẽ nghe máy, nghe được giọng nó là đỡ nghiền rồi. Vậy là bật dậy làm luôn. Quay số…Tim đập theo từng tiếng tút dài như cân não
-A lô? – giọng nữ trả lời
-Ơ….……dạ cháu chào bác
-Vâng ai đấy?
Luống cuống
-Dạ cho cháu gặp bạn….ah thầy. Cháu là học trò của thầy ạ.
Bà vợ chuyển cho thầy nghe máy. Thất vọng tràn trề, đón con thì bắt được mẹ. Bịa ra mấy câu hỏi thầy, xong lại thấy xấu hổ vì mình cứ hỏi ngu ngu trong khi hôm qua thầy hỏi gì cũng gật. Thôi cố gắng ko nghĩ đến nó nữa, vào làm bài thầy giao cho tốt, không ông ấy đuổi học thì bỏ mẹ.
Cuối cùng thì cũng đến buổi sáng mong chờ của ngày hôm sau. Bật dậy như tôm dù tối qua nằm thao thức mãi mới ngủ. Đánh răng rửa mặt, chải chuốt hơn ngày thường. Được cái đẹp trai nên cũng ko có gì phải xoắn về chuyện đó lắm Ăn uống qua loa xong phóng xe đi luôn, trong lòng hồ hởi. Sắp được gặp lại tình yêu rồi, hôm nay phải tự tin, nói chuyện với nó mới đc. Đến trước cửa nhà, chỉnh lại đầu tóc xong bấm chuông. Cái cửa sắt loạc xoạc kéo ra, tim bắt đầu hơi loạn nhịp rồi…vợ thầy xuất hiện
-Cháu đến học thêm hả, vào đi cháu.
-Dạ vâng, thầy ở nhà chứ ạ? (Ko hiểu sao mình lại hỏi câu thừa thãi này)
Vợ thầy – mẹ con bé chắc 40 rồi, nhưng bây giờ nhớ lạithấy bà ấy đẹp thật, mà cũng đúng thôi, con bé xinh thế kia mà. Tôi cũng xin không tả gì về nhân vật phụ này kẻo lạc đề. Dựng xe xong ngồi ở phòng khách đợi thầy, nhưng trong lòng thì mong con bé xuất hiện. Đang suy nghĩ thì thầy ở trên lầu gọi với xuống, bảo lên tầng ngồi học. Leo lên cầu thang, đi ngang qua một cái phòng mở cửa, liếc mắt nhìn vào thì thấy hình như phòng con gái, treo tranh ảnh BoA, Đan Trường, UHP các kiểu, trăng sao dán đầy tường. Chắc là phòng con bé rồi! Đang ngó nghiêng bỗng tiếng con gái sau lưng:
-Bố em ở phòng đầu kia ạ.
Ngu ngơ ngoảnh lại. Con bé đi từ nhà vệ sinh ra, nhìn mình lạnh lùng(hay là cố lạnh lùng chăng)
-Ơ…ừ anh… Tại hôm qua học phòng khác nên anh ko biết…?
Nói xong thấy câu đó chẳng liên quan gì đến hoàn cảnh cả. Tại lúc đó có nghĩ được gì đâu, ko nói lắp là may rồi
-Ờ mà…anh là Linh, em tên gì?
-Dạ, em cũng tên Linh… – trông mặt nó hơi giãn ra – phòng làm việc của bố em ở đắng kia.
Con bé chỉ tay xong đi vào phòng đóng cửa lại. Trong đầu tôi lúc đó cứ bị quấn lấy hình ảnh khuôn mặt trắng xinh của nó, đôi mắt trong veo vừa tỉnh dậy buổi sáng với mái tóc buộc cao bằng cái dây màu hồng, bộ quần áo ngủ màu xanh da trời, đi đôi dép con thỏ màu trắng…tất cả ôi sao đáng yêu thế….! Tôi đứng ngẩn tò te nhìn trân trân cái cửa đã đóng một lúc thì nhớ ra là phải đi vào phòng đầu kia. Hôm nay thầy khen mình làm bài khá, lòng thấy vui lắm. Ông thầy này giỏi có tiếng nhưng mình cũng biết ông nghiêm khắc. Mà giờ không chỉ là thầy của mình, trong lòng tôi tự nhắc ông ấy là bố của con bé kia nữa – điều này ý nghĩa hơn nhiều. Học xong ngồi bắt chuyện
-Nhà thầy có bao nhiêu người ạ?
-Thầy có một đứa đang học lớp 9 thôi
Aha, vậy là em nó đang học lớp 9. Để xem nào, moi thêm ít thông tin...