Truyện Sex Phá Trinh - Phá Trinh Con Osin
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 13384
Chia sẻ:
Hai đứa tá hỏa bật dậy, chỉnh đốn quần áo, giường chiếu xong mon men ra ban công ngó xuống……ôi mẹ ơi, nỗi sợ hãi đã trở thành sự thật. Mẹ con bé đang đứng trước cổng nhà!
Mặt con bé cắt ko còn hột máu, tôi cũng chẳng khác gì.
-Anh ơi làm sao đây anh…mẹ em về đó
-Anh biết rồi…-tim tôi đập loạn xạ ngầu
-Anh nói đi bgio mình làm sao??
-Hay anh…trốnnha?
-Anh trốn ở đâu
-Ừ…..anh trốn trong phòng em được ko?
-Em ko biết, lỡ mẹ em vào. Hay anh chui vào tủ quần áo của em
-Ừ được được. Mà chắc mẹ em về chút rồi lại đi thôi mà, nhỉ?
-Ôi anh ơi nhưng còn xe của anh thì làm sao – con bé gần như phát hoảng rồi
-Em bảo là xe của bạn, nha?
-Thôi đc rồi, anh vào trốn nhanh đi. Em xuống mở cửa cho mẹ ko chết mất
Thế là tôi luống cuống chui vào tủ quần áo của con bé, ngồi im nghe động tĩnh bên ngoài, trên mặt mồ hôi đầm đìa. Đúng là con nít, chẳng nghĩ ra được cái gì khác ngoài việc trốn tránh. Nghe tiếng con bé mở cửa lạo xạo dưới nhà. Tiếng mẹ nó hỏi làm gì mà lâu vậy. Tôi ở trong tủ quần áo mà thấy tim như ngừng đập để lắng nghe diễn biến đang xảy ra ở bên ngoài. Nghe mẹ nó hỏi “Xe ai đây” mà thót cả tim. Không nghe thấy tiếng con bé trả lời, chắc nó nói bé quá ko nghe được. Mà cũng ko biết nó có diễn được với mẹ nó ko nữa. Nghĩ sao tôi lại rơi vào cảnh này cơ chứ, ước gì biết độn thổ để thoát ra khỏi cái nhà này ngay. Im lặng một hồi lâu ko thấy động tĩnh gì bên ngoài, thì bỗng thấy cửa mở toang ra. Đau cả tim, nhưng người mở cửa là con bé
-Sao vậy em…
Giọng run run, trông bộ dạng tôi lúc này thật chẳng oai phong gì cho cam, ngồi ôm gối thu lu trong tủ. Thấy mặt con bé như sắp mếu, mắt nó chảy nc mắt rồi
-Anh ra đi, mẹ em biết anh ở đây rồi
-Hả……sao sao….
-Mẹ biết xe anh, em ko nói dối được. Anh ra đi, mẹ ở dưới nhà chờ
Ôi mẹ ơi, lại còn ở dưới nhà chờ nữa. Tôi muốn nổ tung ra quá. Bước ra khỏi tủ, đầu óc đờ đẫn. Không biết bây giờ xuống đối chất thế nào đây. Tôi nắm tay con bé, nó chẳng nói năng gì chỉ chực khóc nhè trông đến tội nghiệp
-Thôi ko sao em, anh xuống bảo anh để quên đồ đến lấy….
-Không, anh đừng nói dối mẹ mắng thêm đấy. Em nói hết rồi…
-Hả….em nói gì, nói hết cái gì???
-Ơ thì…em bảo anh đến đây chơi với em
Điếng cả người, cứ tưởng nó khai là tôi đến đây dụ dỗ con gái bà ấy làm chuyện người lớn.
-Ừ được rồi, ko sao đâu em đừng lo, đừng lo nha. Anh xuống giải thích với mẹ em
Lững thững bước xuống cầu thang, có hơn chục bậc thôi mà thấy sao khó nhấc chân thế. Xuống đến phòng khách thấy mẹ con bé đang ngồi sẵn rồi. Mặt tôi cắt không còn giọt máu
-Cháu lại đây ngồi, cô hỏi chuyện
-Dạ…..
Tôi rón rén lại ngồi đối diện cho cách xa bà ấy. Mặt ko dám nhìn thẳng
-Bây giờ nói cô nghe
-Dạ….
-Cháu đến chơi hay làm gì?
-Dạ…..cháu đến ngồi chơi với em thôi ạ
-Vậy hả. Hai đứa mày thế nào đấy? – nghe bà ta đổi giọng mà tôi lạnh sống lưng
-Dạ….cháu chơi với em thôi. Không có gì đâu ạ
-Mày không cần giải thích cô cũng biết. Không cần quanh co đâu, cô từng này tuổi rồi mày quanh co với cô hả?
-Dạ không…..
-Cô nói cháu nghe – đổi giọng ôn tồn – cháu học lớp 11 rồi sao còn dại thế? Em Linh chuẩn bị thi cuối cấp, cháu cũng chuẩn bị thi nên mới đến đây học. Cả hai đứa mày định rủ nhau bỏ học hả?
-Không ạ….cháu vẫn học, em ấy vẫn học mà ạ….
-Cô không biết, nhưng bây giờ không phải lúc để yêu đương trai gái gì cả. Đặc biệt là con Linh nó mới lớp 9. Cô cấm!
-Dạ…….cháu biết rồi ạ
-Cháu là con trai nên biết lo lắng chuyện học hành, mà cháu cũng phải nghĩ cho cả con Linh nữa chứ. Chắc chúng mày trốn học nhiều rồi phải ko?
-Ơ không ạ. Cháu….thề không có ạ
-Thôi được rồi, cô không cần truy cứu nhiều. Nhưng cô phải nói rõ cho cháu biết, từ bây giờ không có chuyện liên lạc với Linh nhà cô nữa, nếu cháu còn muốn học với thầy. Bây giờ ko phải lúc để chúng mày yêu đương trai gái đâu con.
-Dạ….. – nghe sầu đời ghê gớm – cháu biết rồi ạ…..
-Cô nói vậy thôi, cháu đi về đi.
-Dạ….- lủi thủi đứng dậy – cháu xin phép cô….
Dắt xe ra khỏi cửa, liếc nhìn lên cầu thang thấy con bé đang hé mặt xuống nhìn. Lòng buồn rười rượi mà ko biết nói gì. Sao lại có cái ngày như ngày hôm nay cơ chứ. Chẳng đâu vào đâu cả. Về đến nhà là nằm vật ra suy nghĩ mông lung. Không biết làm sao bây giờ đây, đổ bể cả rồi…để nick online buổi, chờ con bé lên nhưng chẳng thấy đâu. Buổi chiều đi học cứ như thằng ngẩn ngơ, lại bị ghi sổ đầu bài. “dcm vl” – lẩm bẩm chửi lúc con mụ dạy Sử ký sổ cái roẹt. Tối về lại nằm bắt tay lên trán suy nghĩ, trằn trọc. Vừa buồn vừa nhớ con bé, nhớ da diết. Không biết phải làm sao bây giờ. Giờ cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đến học được nữa. Mà đến thì cũng làm gì được nhìn con bé như bình thường. Sáng hôm sau ngủ dậy nhận được tin nhắn offline của nó “Anh ơi. Mẹ em bảo ko nói với bố nhưng từ bgio em sẽ bị quản chặt. Mẹ sẽ đưa đón em đi học, cũng ko cho dùng mtinh nữa. Không được gặp anh nữa. Em nhớ anh nhiều lắm nhưng ko biết làm sao bgio. Anh chờ em thi xong anh nha? Em yêu anh nhiều lắm”
Đọc xong ngồi ngẩn người, chẳng biết nghĩ gì trong đầu. Nó thi xong thì 3 tháng nữa, chịu sao được đây. Nhưng mà cũng chẳng còn cách gì khác. Nhắn lại cho nó “Anh yêu em, anh sẽ chờ em thi xong. Anh ko đến nhà em học nữa. Em nhớ anh đó. Cố gắng lên em nhé”. Nhắn xong tự dưng chảy cả nước mắt. Đau buồn mùi mẫn ghê gớm. Tối đến bảo bố mẹ gọi điện xin thầy cho nghỉ học vì lý do…con học đủ rồi. Bố mẹ khen “con tự học được thì tốt”, nghe mà chán nản. Xong bảo tôi hôm sau đưa quà đến nhà thầy cảm ơn.
Tôi đạp xe chầm chậm, chẳng muốn đến cái nhà đó chút nào. Nhưng rồi cũng phải đến. Con bé ko ra mở cửa, mà là thầy tôi. Ông có vẻ ngạc nhiên và thắc mắc nhiều vì sao tôi tự dưng muốn nghỉ học. Tôi cũng trả lời vẩn vơ này nọ. Mắt ngóng lên cái cầu thang chờ đợi…Định hỏi thầy “em Linh đâu ạ” nhưng mà ko dám. Một lúc sau thấy con bé đi xuống, nó biết tôi đến nên giả vờ đi xuống bếp để nhìn nhau
-Em chào anh…
-Ơ…anh chào em
Nghe cứ như hai đứa chưa từng có ngày hôm đó vậy. Bỗng trong lòng thấy xót xa. Cũng chẳng có cơ hội mà nói gì thêm. Tính ông thầy này khó, bình thường cũng đã không thích thằng nào bén mảng đến phá con gái mình rồi chứ đừng nói lỡ ông ấy biết chuyện tôi và con bé. Ngồi một lúc ko có gì nói thêm thì tôi xin phép đi về. Đó cũng là lần cuối tôi và nó nhìn thấy nhau.
Đến đây xin thôi không nói về những gì xảy ra sau đó nữa bởi vì chuyện giữa tôi và con bé cũng kết thúc. Hai tháng sau tôi thi HSG đứt, ba tháng sau cũng chẳng thấy tăm hơi con bé đâu, buồn đời tiếp nốibuồn đời. Cho đến một ngày thấy nick nó online, nó đã thi đỗ vào trường ABC, nhưng sang tháng cả nhà nó chuyển vào SG theo công tác mới của bố nó. Tôi hỏi xin một cuộc hẹn thì nó bảo hiện nó đang ở trong SG trước với bố nó rồi, vậy thôi…..Đến giờ vẫn có liên lạc online, nhưng em đã có mối tình khác, cuộc sống khác. Tôi cũng vậy.
Linh ơi không biết bây giờ em đang ra sao? Anh vẫn nhớ và yêu em như ngày nào…
II – VỢ BẠN
Những năm tháng sinh viên trôi qua với vài mối tình không đâu về đâu làm tôi mất dần lòng tin vào đàn bà. Mới yêu nhau thì bao giờ chả thề thốt “Đời này em chỉ yêu mỗi mình anh, không yêu anh thì em không thể yêu ai khác…” các kiểu, và tất nhiên tôi cũng thề lại (khá chân thành) như vậy…Thế rồi thấm thoắt cũng đã kịp trao thân cho vài ba em, chịu đựng bao vết thương lòng, đau khổ. Mỗi lần chia tay tôi buồn lắm, nghĩ chẳng muốn yêu ai nữa. Ấy thế mà gặp