Truyện Sex Phá Trinh - Con Thầy – Vợ Bạn – Gái Cơ Quan
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12358
Chia sẻ:
Sáng ngày thứ Bảy, nàng không phải đi làm, Sơn thì đang ngủ do quá say tiếp khách tối hôm qua. Lan Chi dậy sớm, khỏa thân đi vào phòng tắm, nàng rửa mặt và nhìn ngắm mình qua gương. Nhan sắc này liệu tồn tại bao lâu? Thời xuân sắc của một người phụ nữ có vài năm trong cả cuộc đời. Mà nàng đang tại đỉnh của ngọn đồi đó, sau thời điểm này chỉ có từ từ đi xuống. Chợt lóe lên trong đầu Lan Chi, nàng muốn lưu lại thời điểm mình đẹp nhất cho chồng.
Như có được mục tiêu, Lan Chi trang điểm, làm sơ lại mái tóc, nhưng nàng không lựa chọn trang phục như mọi khi. Nàng lục trong tủ tìm chiếc máy ảnh cũ, vì hai vợ chồng không có sở thích chụp hình, nên khi Sơn muốn mua máy tốt hơn, Chi luôn ngăn chồng. Nàng đứng trước gương, đưa máy hình lên ngắm ngía cơ thể không mảnh vải che thân của mình. Nàng chụp mấy pô hình, review lại, tấm mờ, tấm tối, nàng lại xóa đi. Lan Chi đang loay hoay với chiếc máy ảnh cũ, thì chợt đèn flash lóe lên, Sơn đang ngồi trên giường mỉm cười, tay cầm chiếc Iphone 4s của anh.
- Muốn chụp hình sao không nói anh chụp cho, máy đó dỏm quá không dùng được đâu.
Lan Chi mỉm cười, xoay người lại đứng đối diện chồng không mảnh vải che thân. Sơn tiếp tục chụp mấy kiểu. Nàng lao lên giường chui tọt vào lòng Sơn, tay dành lấy chiếc điện thoại, xem lại.
Chất lượng hình đẹp hơn hẳn, cơ thể không tì vết của nàng hiện lên rõ từng ly. Đây là lần đầu tiên Lan Chi nhìn ngắm cơ thể mình trong một tấm ảnh. Nàng thích thú, nhoẻn miệng cười khúc khích. Hồng Sơn leo xuống giường, lấy lại chiếc điện thoại.
- Em giữ nguyên tư thế đó nhé. Rất đẹp.
Lan Chi lúc này đang nằm sấp khỏa thân trên giường, hai chân gấp lên bắt chéo với nhau, đầu nghiêng nghiêng, mái tóc dài của nàng xõa xuống.
- Em đẹp quá – Sơn chụp xong tấm hình, mắt vẫn nhìn nàng bần thần.
Lan Chi mỉm cười, cố tình làm nhăn nhăn chiếc mũi trông rất đáng yêu. Nàng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng như thể gót chân nàng không chạm sàn. Nàng đi ra mở cửa ban công phòng ngủ, hai tay nàng dang rộng giữ tư thế mở cửa, đầu nàng quay lại nhìn Sơn. Iphone của Sơn lóe liên tục. Nàng lại ra hẳn ngoài ban công, cúi thấp người xuống, hai bàn tay đặt chồng lên nhau trên thành ban công đỡ chiếc cằm nhỏ nhắn, mắt nàng nhìn xa xa. Sơn tiếp tục chụp thích thú, một tư thế của Lan Chi anh chụp rất nhiều góc khác nhau. Anh không rõ phải lấy góc nào là đẹp nhất, vì đối với anh, nhìn nàng góc nào cũng đẹp.
Hai vợ chồng nằm lười trên giường, xem lại các tấm hình. Lan Chi thích thú cười, mặt nàng đỏ lên, mắt long lanh. Nàng nhìn chồng, anh đang nằm nghiêng vừa ngắm tay anh vừa vuốt dọc theo lưng nàng, như muốn tiêu hóa từng đường nét trên người nàng. Lan Chi cho bàn tay vào chăn, nắm lấy dương vật của chồng đang sưng to, nàng chồm người tới, dùng lưỡi liếm dọc thân dương vật. Sơn nhìn Lan Chi trân trối, anh tiếp tục chụp vợ mình, tay anh vuốt tóc nàng sang một bên, để thấy rõ hơn gương mặt đẹp như thiên thần, bờ môi đỏ đang mở rộng nhẹ nhàng đưa anh lên mây. Lan Chi cưỡi lên chồng, nàng đưa hai cánh tay ra sau chống trên đầu gối chồng, để ngữa người ra sau. Từng khoảnh khắc đẹp của hai vợ chồng được Sơn lưu lại. Anh cho hình ảnh vào một ngăn bí mật trong điện thoại, thầm nghĩ mình sẽ xây dựng một bộ sưu tập hình khỏa thân của vợ.
Nghĩ là làm, sáng thứ Hai, Hồng Sơn tìm mua một chiếc máy ảnh loại xịn. Tuy nhiên với trình độ gà mờ như anh dĩ nhiên phải nhờ tư vấn của bạn bè. Hồng Sơn tìm đến Phúc, Việt kiều Mỹ, là anh em chơi chung nhóm bên Mỹ, nay anh làm Trưởng Đại diện cho một hãng ôtô lớn tại Việt Nam. Hồng Sơn có kinh nghiệm chơi nhiếp ảnh gần 20 năm, từ thời cao trào của những chiếc Leica phim cuộn kéo tay xoẹt xoẹt. Nay dù là thời buổi kỹ thuật số, Phúc vẫn không hoàn toàn bỏ máy phim, lâu lâu vẫn chụp và tự khen tấm tắc. Máy phim nước màu lúc nào cũng sâu và mượt hơn máy kỹ thuật số, chỉ thua thằng kỹ thuật số mỗi cái không review được thôi.
Sơn và Phúc ngồi quán cafe Đông Phương trên đường Phạm Ngọc Thạch. Phúc nhìn Sơn như đứa trẻ con được quà, tay không rời được chiếc máy ảnh mới mua,nhấn nhấn rồi bấm xoẹt, lại lập lại, chốc lại quay qua hỏi các chức năng. Phúc châm điếu thuốc, phà ra một hơi khoan khoái, quay qua Sơn.
- Này mày nói thật cho anh nghe, mày chạm chỗ nào mà tự dưng đòi học nhiếp ảnh thế?!
- Đâu có gì đâu anh. Lâu lâu đổi thú chơi chút cho vui thôi. – Sơn đáp vẫn không nhìn Phúc.
- Xạo. Với thằng thực dụng như mày, làm gì sinh ra được tí nghệ thuật nào mà đòi đam mê. Mày nói tao nghe coi lúc mày bên Mỹ chừng đó năm chụp được mấy tấm hình mang về.
Sơn ngẩn lên nhìn Phúc, gãi gãi đầu.
- Có mỗi tấm hình tốt nghiệp thôi anh – Sơn hơi đỏ mặt.
- Thì thế tao mới hỏi mục đích mày chụp hình là gì? Chụp Phong cảnh, chụp ấn tượng, chụp chân dung, chụp khỏa thân… Để tao còn biết mà hướng dẫn. Mỗi mục đích đều đi chung một bộ complê ống kính khác nhau. – Phúc huyên thuyên.
- Dạ, chụp khỏa thân có khó không anh.. Sơn ngập ngừng
- Nói khó thì không khó, những chụp hình mà lột tả được hồn mẫu thì không dễ. Chứ chụp chỉ để khoe đường nét cơ thể thì ai chụp chả được – Phúc lại lý thuyết.
- Lột tả hồn của mẫu là thế nào anh? – đầu Sơn như to lên khi nghe Phúc nói.
- Là.. là… haizz. Ok cho mày xem hình anh chụp, mày sẽ hiểu dễ hơn.
Phúc móc ra chiếc điện thoại Samsung màn hình loại lớn, anh lướt qua, lướt lại chút, rồi chìa về phía Hồng Sơn.
Xem đi. Mấy tấm hình này anh chụp bằng máy ảnh rồi cho vào điện thoại.
Sơn cầm lấy chiếc điện thoại quá khổ, loại này màn hình nhìn sướng mắt hơn hẳn chiếc Iphone của anh. Trên màn hình là chụp cặp đùi một người phụ nữ, tư thế nàng nằm không thấy mặt và người, chỉ có cặp đùi thon dài là dựng lên, một chân gấp nhẹ xuống che đi nơi thầm kín nhất của phụ nữ. Background tấm hình thật tối, ánh sáng vàng nhẹ duy nhất lung linh như ánh nến tôn lên đường nét thanh xuân. Sơn gật gù khen tấm hình đẹp.
Nghe Sơn kể mà Lan Chi bật cười, lý do hoang đường vậy mà mấy ông này cũng nghĩ ra, không biết lời lẽ kinh thiên địa nghĩa đó đã dụ được bao nhiêu cô mẫu ảnh. Sau khi làm mẫu ảnh, còn phải cho nhiếp ảnh gia gần gũi với tác phẩm của mình, Lan Chi cười lắc đầu liên tục.
- Sao em cười? Em không tin? – Sơn ngạc nhiên khi Lan Chi cười ngặt nghẽo.
- Em tin chứ, em không những tin, mà còn tận mắt chứng kiến nhiếp ảnh gia các anh giao lưu cùng hai em mẫu ảnh nữa cơ – Lan Chi nói nhỏ.
- Em… em… sao em biết được. – Sơn há hốc miệng.
- Em không hỏi, không phải em không biết. Anh giao lưu như thế nào em còn xem rõ từ đầu tới cuối – Lan Chi gằng giọng, mắt nhìn thẳng mắt chồng.
- Anh… anh xin lỗi, trời ơi, anh không muốn đâu, nhưng không hiểu sao lúc đó anh lại như vậy, chắc do anh say quá – Sơn rối rít, giải thích với vợ.
Lúc này, do cả hai nói chuyện nên vợ chồng Chi đã tụt lại đi bộ cuối hàng, mọi người vẫn săm săm đi phía trước không nghe thấy gì.
Lan Chi giơ tay lên, che miệng chồng lại, đầu lắc nhẹ.
- Em không yêu cầu anh giải thích, em không ghen đâu, nhưng em rất bực mình vì anh dấu giếm em. Em chờ anh kể cho em nghe từ hôm qua đến giờ. Vậy mà,.. anh làm em thất vọng đó – Lan Chi nói.
Tim Hồng Sơn như thắt lại, anh đau đớn nuốt từng câu nói của vợ, anh không bao giờ muốn làm nàng buồn. Vì anh yêu nàng còn hơn cả bản thân mình. Nhưng anh đã sai, thật sự sai, giữa hai người bọn họ chưa bao giờ dấu nhau bất cứ điều gì, thậm chí những ham muốn hừng hực của nàng cũng thổ lộ cho anh nghe và anh tin nàng không làm điều gì sau lưng mà anh không biết....