Truyện Sex Phá Trinh - Bước Chân Thầm Lặng
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 12481
Chia sẻ:
Mệt mỏi tôi thiếp đi hồi nào không hay, đến lúc Thu ôm xiết hôn mới làm tôi thức giấc, hoảng kinh vì trời đã mờ sáng bên ngoài cửa sổ và tiếng động lỉnh kỉnh ở gian nhà ngoài, biết chú thím đã thức tôi không thể giữ Thu bên cạnh được, quyến luyến chia tay nàng trở về bên giường. Chỉ 15 phút sau chú vào lay tôi dậy, nhẹ chui ra khỏi màn sợ gây ra tiếng động làm các em thức, đi xuống sau nhà làm vệ sinh cá nhân xong trở lên đã thấy Thu dọn dẹp giường cho tôi rồi, chắc cả đêm nàng không chợp mắt chút nào. Ánh cũng thức đúng lúc khi tôi lấy hành lý, rồi cả Cúc và Nguyệt nữa, ra đến sân thì lại thấy thím và cu Chiến đứng đó rồi, vậy là cả nhà hôm nay đều thức sớm đưa tiễn tôi. Nhớ lại lần chia tay mấy năm trước tôi đã khóc lớn tiếng vì không được theo chú thím và các em đi Rạch Giá, lần nay tôi quyết không thể khóc như thế vì dù sao cũng là đàn ông con trai.
Khoanh tay chào thím và ôm mấy đứa em từ biệt, tôi lên xe ngồi bên chú đang cầm lái, cu Chiến đã khóc không cho tôi đi, làm Nguyệt và Cúc khóc theo, Ánh và Thu mặt như mếu, nước mắt đã long lanh chảy, tôi đã hứa hè sang năm sẽ ở lâu hơn. Xe chạy, tôi vẫn quay đầu lại nhìn thím và mấy đứa em đứng vẫy tay, đến khi xe quẹo cua khuất không còn thấy nữa mới quay về hướng trước chùi nước mắt. Tuy hứa nhưng tôi biết mình khó giữ lời, vì không tự đi một mình được nếu chú không đón, tôi lặng thinh rồi lim dim ngủ gật. Xe ghé đón chú tài xế và anh lơ rồi tới bên xe, Chú ba xuống mua cho tôi gói xôi và ly sữa đậu lành, ngồi ăn sáng vừa nhìn mọi người làm việc, chú tài xế và anh lơ phụ hành khách mang hàng hóa chất lên mui, chú ba trong xe thu tiền cước tiền xe và giúp hành khách lên xe, trời đã sáng rõ, tôi mệt mỏi thiếp đi khi xe rời bến, thôi nhé tạm biệt La Ngà, tạm biệt các em.
Về đến Sài Gòn đã là buổi trưa, hành khách xuống hết chú đưa tôi về nhà cũng vừa tới giờ cơm, cả nhà đông đủ, ba tôi cũng vẫn về nhà ăn trưa, chú ba, chú tài xế và anh lơ xe ăn xong phải trở ra bến đón khách trở về La Ngà, tôi bần thần nhìn xe chạy khuất mới quay vào. Mẹ nhìn tôi hỏi:
- Con đến chú chơi chỉ hơn một tuần chắc nghịch phá lắm hay sao mà coi hốc hác vậy?
Tôi chỉ biết cười rồi lủi đi chỗ khác, chắc do thiếu ngủ nên tôi mới thấy bệ rạc thế. Trở về với cuộc sống hàng ngày không có những trò chơi vợ chồng, không còn Ánh và Thu hàng đêm lén qua giường, tôi có phần nhớ nhung mỗi khi tối đến đi ngủ, chỉ còn biết ôm gối vào lòng mà tưởng tượng thôi. Thời gian trôi qua, nhà tôi lại dọn nhưng không xa chỗ cũ, từ sân sau nhà thương rời ra phía cổng trước ở con đường bên cạnh, trước nhà là chợ, sau lưng là con rạch nhỏ và bờ bên kia là đồn lính bảo vệ khu cư xá sĩ quan, hai bên nhà sát vách với hàng xóm. Hàng ngày tôi vẫn được ba chở đi học, trường của tôi nằm ngay cổng sau của “Thảo Cầm Viên” trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, sát bên cạch là trường nữ sinh, tuy gần trường nữsinh nhưng lại không có cơ hội gặp vì trường chúng tôi vào lớp sớm hơn 30 phút và ra về trước 30 phút. Tôi học buổi sáng còn chiều thứ 3, 5 và 7 hàng tuần đi cùng anh ba học nhu đạo tại võ đường Quang Trung của thượng tọa Thích Tâm Giác, còn chiều thứ 2,4 và 6 lại học võ Thiếu Lâm trên đường Võ Duy Nguy. Cũng chỉ vì từ khi dọn nhà tới khu chợ này, chung dụng với nhóm khác xóm mà tôi chưa có bạn, đôi lúc tôi đã ra tay tả xung hữu đột mỗi khi bị khiêu khích. Giống như ma cũ bắt nạt ma mới, tôi nào có chịu thua, đã ra tay tẩn cho thằng đầu xỏ phải vào nhà thương, vì chuyện này mà mẹ tôi bồi thường rất nhiều tiền thuốc cho gia đình nó, từ đó mẹ bắt tôi đi học võ, bà giải thích: “thứ nhất khi biết võ sẽ không ra tay đánh người bừa bãi, thứ hai cả xóm biết anh em tôi học võ nên tránh gây sự”. Quả đúng như những gì mẹ tôi nói, sau khi học võ một thời gian, tôi bớt hung hăng và mấy thằng trong xóm kiêng nể đã tới làm quen.
Đêm mùng một tết năm đó sao nghe pháo nổ xa xa vọng lại suốt không ngừng, mờ sáng mùng hai đã nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp, ba tôi ra mở cửa đã thấy cả gia đình chú ba tay sách nách mang. Chú kể lại ngay trong đêm 30 rạng sáng mùng một đã có cuộc trạm súng của hai bên, mãi đến chiều mùng một, gia đình chú ba mới thoát ra khỏi vùng giao tranh, tài sản chỉ còn chiếc xe đò cũng là phương tiện để chạy về Sài Gòn. Gặp lại các em trong hoàn cảnh lo âu sợ hãi, nhà thì không rộng lắm nhưng ba mẹ sắp xếp cũng dọn, phòng của anh em chúng tôi nhường lại cho chú thím, cu Chiến và Nguyệt. Hai đứa em của tôi qua ngu chung với chị hai và chị tư, anh ba phải tham gia “nhân dân tự vệ” hàng đêm phải ra trụ sở ngủ và chia phiên canh gác, còn ngoài phòng khách có hai cái bàn dài và lớn được ba tôi và chú dùng bao cát chất chung quanh và phía trên làm thành hầm trú ẩn đủ chỗ cho mọi người, chỗ tôi ngủ là phía trên hầm đó, còn Ánh, Thu và Cúc phía trong hầm, tôi có nhiệm vụ là nếu có chuyện xẩy ra thì phải dọn dẹp chướng ngại vật và phụ thu xếp trong hầm cho gọn để mọi người vào trú ẩn, chiếc xe đò của chú đậu ở bên kia đường nơi bãi đất trống bên chợ, và chú mỗi đêm phải ra ngủ trên xe để coi.
Bên kia bờ đã có một đại đội BĐQ về đóng rải rác theo chiều dài của con rạch, chúng tôi ra sau nhà nhìn về hướng đang có cuộc chiến, theo dõi máy bay trực thăng bắn xuống, khói lửa khắp nơi. Trưa mùng bốn chú năm ghé nhà xem tình hình và báo cho biết gia đình chú cùng chú tư vẫn an toàn, rồi chú vội vã trở về ngay sợ chiều tối khó di chuyển, vì giới nghiêm 24/24 hạn chế đi lại. Với bản tính con trai, tôi leo lên nóc nhà để theo dõi trận chiến chung quanh, mẹ tôi lo lắng mỗi khi thấy tôi trên đó, đâu riêng gì tôi, nhìn quanh trên nhiều lóc nhà khác cũng có người cũng như tôi, cũng may là khu vực nhà tôi bình an vô sự, tuy súng nổ mọi nơi trong thành phố. Trường học đóng cửa, ngoài chợ đã có nhiều gia đình tỵ nạn đến ở trên những xập hàng khô ráo vì chợ cũng không họp, thím và mẹ lo nấu ăn tiếp tế giúp đỡ cho họ, nhà thương mở cửa tiếp đón cả những người bị trúng đạn, đau yếu và luôn cả những bà bầu. Đầu đường chướng ngại vật được dựng lên và luôn có “nhân dân tự vệ” canh gác, tự nhiên được nghỉ học lại không thể đi đâu chơi chỉ quanh quẩn gần nhà riết đâm chán, suốt mấy ngày qua âu lo vì cuộc chiến mà tôi quên mấy cô em họ của mình.
Mới gần một năm không gặp, Ánh và Thu đã thành hai cô thiếu nữ thấy rõ nét với ngực và mông, vì nhà đông người, tôi không có cơ hội gần gũi cả hai, phần muốn tránh lôi kéo Cúc nhập cuộc, mỗi khi ngồi trò truyện hay chơi đều có tất cả anh chị em tôi cùng tham gia. Tối đi ngủ tôi không dám chui xuống phía dưới chỗ 3 cô em họ ngủ do ngại Cúc. Trong nhà chỉ còn tôi là phái nam lớn nhất, ba tôi, chú và anh ba ở ngoài trụ sở “nhân dân tự vệ” không ngủ trong nhà. Có lần trong đêm tối mới khoảng 11 giờ cả nhà phải chui vào hầm trú vì có tiềng súng lớn nổ rất gần, sau khi dọn dẹp mọi chướng ngại vật chung quanh và nhẩy vào hầm phụ cuốn màn cho gọn rồi bước ra hướng dẫn mọi người vào hầm, tôi là người sau cùng chui vào, và vô tình ngồi giữa Ánh và Thu, được dip, tôi không dễ bỏ qua, luồn hai tay qua hai bên háng của Ánh và Thu thăm hỏi, chỉ phía ngoài quần thôi chứ không dám bỏ vào phía trong, cùng nhờ trời tối và chúng tôi kéo mền đắp che đi, tay tôi vuốt dọc khe bướm nhưng khó cảm nhận được rõ, sau một hồi sờ mó tôi mới phát giác ra là cả hai nàng đã mặc quần lót, không như những ngày trước con nhỏ chỉ một quần một áo, cũng phải thôi, tôi bây giờ cũng mặc quần lót không còn quần đùi, vì đi học mặc quần tây phía trong là quần lót không bị cộm.
Tất cả đều rung sợ chì trừ mẹ và tôi là còn bình tĩnh, im lặng nghe ngóng, tiếng súng cá nhân nổ ở hướng sau nhà, phía bên kia con rạch, nghe phân biệt rõ ràng tiếng súng AR15 với AK47 (khi có dịp ban ngày tôi hay chạy qua bên kia rạch chơi với mấy chú BĐQ, được nghe kể chuyện đánh trận và kinh nghiệm với tiếng súng để đoán ra hỏa lực, trước đây mấy chú chỉ dùng CARBINE M1, CARBINE M2 và M1 GARAND, nhưng trước tết được trang bị AR15 gọn và nhẹ hơn). Ngoài đường có tiếng loa kêu gọi mọi người tìm nơi trú ẩn trong nhà, không ra đường trong lúc này. Mẹ tôi và thím lo lắng cho ba tôi, chú và anh ba không biết ra sao, tiếng chân chạy qua chạy lại phía ngoài làm mọi người trong nhà càng lo sợ hơn....