Đọc Truyện Sex - Em Tuyết Lê
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7600
Chia sẻ:
vọng tốt. Nhưng sau đó thì sự việc chuyển sang một hướng khác, "Nó đi chơi với đám du thủ du thực ấy", tất nhiên điều ấy làm ông bố Ponting thất vọng. Có dấu hiệu anh chàng nghiện ma túy - Ồ, có 90% sinh viên chưa tốt nghiệp đều nếm qua thứ ấy bằng cách này hay cách khác, tôi chẳng hề ngạc nhiên vì điều ấy. Phải có "chuyện rắc rối" gì đó giữa những người trong gia đình như cha mẹ, anh chị em với nhau mà không tiện nói. "Tình cờ", ông Ponting nói, "tôi biết được chuyện. Chúng tôi cãi nhau kịch liệt và nó nó bỏ nhà đi mất. Chúng tôi tưởng là nó về trường đại học, nhưng tìm ở đấy không thấy nó. Từ đó đến nay tôi không nghe gì về nó nữa - chuyện ấy xảy ra cách đây 6 tuần". "Lần cãi vả sau cùng xảy ra khi nào, thưa ông ?" "Ồ, chắc anh cũng hiểu. Chúng tôi, bên nào cũng nói những điều mà thực tâm không muốn nói như thế". "Chính xác là nói gì ?", tôi hỏi. Ponting đằng hắng. Hình như người đàn ông này đang cân nhắc chuyện gì đó. "Adrian nói nó sẽ sống cuộc sống của riêng nó. Tôi bảo nó không sống nổi nếu không có tiền của tôi, cả đời nó tôi đã tốn bao nhiêu tiền của. Nó không công ăn việc làm, chẳng có năng lực gì thật sự, không thích kinh doanh, không biết vận dụng. Cái gì cũng không hết, tất nhiên sẽ bị đào thải. Nó nói nó có thể làm mọi việc mà không cần đến tôi, không cần tiền của tôi. Thế là nó bỏ đi". "Cậu ấy có tiền không ?", tôi hỏi, "thẻ tín dụng chẳng hạn, hoặc vay mượn từ bạn bè, họ hàng, hoặc của mẹ ?" Ponting lắc đầu, "Con tôi, tôi biết. Nó chẳng có gì cả". "Ông nghĩ cậu ấy có khả năng đi đâu ? Cậu ấy có thể ở nhờ với ai đó được chăng ?" "Chúng tôi đã cố tìm mọi chỗ. Bạn bè nó. Không có kết quả. Tôi nghĩ nó đang lang thang ngoài đường, có lẽ ở đâu đấy trong thành phố London này". "Thôi được, ông Ponting, tôi sẽ cố hết sức mình". Sau đó chúng tôi bàn thêm về điều kiện, mà người đàn ông mau chóng chấp nhận, sau đó bàn chi tiết về cách thức liên lạc, hỏi tên và địa chỉ bạn bè Adrian.... và người đàn ông ký vào bản hợp đồng. Người đàn ông trao tôi một tấm hình của Adrian. Thoạt nhìn, tôi thấy ngay đó là mộtthanh niên có gương mặt tươi vui, mắt xám, tóc màu vàng nhạt, nhưng nụ cười - nếu nhìn kỹ chỉ là sự vui tươi giả tạo. Ponting đứng dậy sắp sửa ra về thì tôi ngăn lại, "Còn một điểm cuối cùng thưa ông", tôi hỏi, "lần cãi nhau cuối cùng thực chất là cãi về chuyện gì ?" Người đàn ông vờ vịt khoác tay cố né tránh câu hỏi, "Anh biết rồi đấy", người đàn ông đáp, "toàn là chuyện gia đình thôi". "Tôi không biết gì cả", tôi nói, "nhưng tôi cần biết. Có thể đó là yếu tố quan trọng". "Tôi không nhớ nữa", người đàn ông đáp, ngay cả khi biết rằng ông ta nói dối tôi cũng không nài ép thêm. Vậy là tôi có mặt ở đây, một mình lang thang trên phố, giống như một kẻ không nhà để tìm cái kẻ bất cần đời kia. Có nhiều việc cần phải suy tính, đi đâu, làm gì, quan trọng hơn là, cái gì không nên làm. Tránh mặt ai, tìm ở những chỗ an toàn được mệnh danh là "khu vực xanh", đơn giản chỉ có nghĩa là nơi không có những nguy cơ rình rập. Nơi tôi đang ngồi là một trong số những khu vực xanh ấy. Người người qua lại, một số người tỏ ra nghi ngờ, một số khác chỉ ngạc nhiên nhưng không có ác cảm. Tôi dò la một cách cẩn thận, vì không muốn để ai biết thực chất tôi đang tìm người. Tôi có tên, có mô tả nhân dạng, thời điểm xảy ra chuyện, dù vậy tôi vẫn không dùng đến tấm hình. Nhưng không ngon ăn chút nào. Luân Đôn là một chốn rộng lớn. Người tứ xứ tụ tập về đây và tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi có chút ít dấu vết. Có người thấy một gã thanh niên theo lời tôi mô tả ở khu vực công viên Finsbury - tôi phải giải thích rằng tôi nợ người ấy một ân huệ và muốn tìm gặp để đáp đền. Cứ hỏi bà "Trưởng lão Cái bang", người này khuyên tôi như thế. Bà ta luôn có mặt ở công viên. Vì thế tôi mới xuất hiện ở nơi này, lười nhác dưới ánh mặt trời và nghĩ xem có cách nào kiếm sống dễ dàng hơn không thì lúc ấy... "Chúa ơi ! Matt ! Chuyện gì xảy ra với anh vậy ?" Giọng nói của quá khứ, mặc dầu không phải là một quá khứ xa xôi cho lắm. Cái anh chàng Paul Massingham tóc hung, người tình cũ, tôi vẫn yêu, nếu buộc phải thừa nhận, trong tâm tưởng của tôi. Paul dáng dong dỏng cao, mảnh khảnh và đầy vẻ quyến rũ, còn tôi, trông chẳng ra hình dạng gì, chẳng khác nào một cái thùng rác trong ba tháng qua. Tệ thật ! Biết ăn nói làm sao ... Và tôi lập tức nhìn thấy kẻ bám sau lưng Paul, hàng lô lốc những chiếc túi nhựa đựng thứ gì đó bên trong mà tôi không rõ - Bà "Trưởng lão Cái bang", chính là người tôi đang mong gặp mặt - vì vậy tôi không cần phải đi đâu xa nữa. Tôi giải thích với Paul một cách mơ hồ. "Vì công việc", tôi lẩm bẩm nói qua kẽ răng, "Lâu lắm rồi anh chưa có cơ hội đụng vào ai cả", lần này lời nói lớn hơn cố tình cho người đàn bà kia nghe. "Vì cái gì ?", Paul hỏi. "Vì em", tôi nói lớn, "Em có thể ngồi đây một chút như bao nhiêu người khác... ", tôi nói nhưng mắt vẫn lơ đãng, "cho anh sờ một chút thôi", tôi nói nhỏ. Rõ ràng Paul tỏ ra sững sốt, thậm chí là có thể nổi nóng vì thái độ sàm sở của tôi. Nhưng Paul ngẫm nghĩ gì đó rồi nói, "Anh phải tắm trước đã", sau đó bỏ đi một nước, không quay lại nhìn lần nào. Lẽ ra tôi phải nhìn kỹ để đoán xem phản ứng của Paul thế nào nhưng tôi còn có việc phải làm. Người đàn bà được mệnh danh là "Trưởng lão cái bang" - không ai biết tên thật của bà - đang ngồi xổm trên ghế dài kế bên tôi, lưng dựa ra sau thành ghế để ánh mặt trời chiếu lên mặt mình. Quanh người đàn bà này lủng lẳng những túi nhựa, màu đen, loại túi đựng rác. Bên trong chứa những tài sản của bà và bà trông giữ cẩn thận như sợ người khác cướp mất, sẵn sàng nhe hàm răng đen kịt gầm gừ đe dọa nếu có ai đến gần. Bên trong những chiếc túi ấy là tất cả những gì bà có được, từ việc lượm lặt ở các thùng rác nếu Đến nơi, tôi nghe tiếng còi rúc lên. Một số người đang say mê đứng xem số nam sinh đang đua thuyền quanh hồ. Một xe cảnh sát, một xe cứu thương chạy dọc theo đường Spaniards hụ còi ầm ỉ, nhân viên cảnh sát và nhân viên y tế đổ xô vào con đường hẹp dẫn tới một khu vực cây cối um tùm được gọi là đường Heath nối dài. Bỗng dưng tôi cảm thấy lạnh xương sống nên lật đật chạy theo họ. Cách đó khoảng 100 yards khu vực bên dưới rừng cây, có một người cầm điện thoại di động đứng đó. Lúc cảnh sát đến nơi, người này chỉ vào bụi cây mâm xôi bên vệ đường. Tôi thấy có người nằm đó, mặc đồ màu xanh, tóc vàng cắt ngắn. Một nhân viên y tế quỳ bên cạnh đang bận rộn với việc cấp cứu. Một viên cảnh sát quay lại, đối diện với tôi và những kẻ hiếu kỳ đến xem. "Không có gì hết", viên cảnh sát nói, "Xin lùi lại đi, đừng cản trở công việc của cảnh sát". Tôi hít một hơi dài rồi nói, "Tôi biết người này". Viên cảnh sát nhìn tôi từ đầu tới chân, nhìn bộ quần áo như tổ đĩa, khó có thể tin lời một gã như thế này, vì thế người cảnh sát này nói "Đây không phải là chuyện đùa, thưa ông". Tôi có thể hiểu cái gọi là "thưa ông" kia hàm ý gì. Tôi lấy ra tấm hình và đưa cho viên cảnh sát xem. "Có đúng là người này không ?" Viên cảnh sát cầm tấm hình xem qua rồi quay lưng đi tới đám người đang vây quanh cái thi thể kia. Họ trao đổi gì đó, cô nhân viên y tế đứng dậy, lắc đầu, sau đó có một viên hạ sĩ cảnh sát xoay người lại ra dấu bảo tôi đến gần, những người khác hiếu kỳ cũng muốn đến xem nhưng đều bị chặn lại. Chàng trai nằm ngữa, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu trên gương mặt. Mắt mở trừng trừng, miệng há to giống như đang la lên. Mái tóc vàng rũ rượi. Cái vật màu xanh mà tôi nhìn thấy là chiếc áo pull. Khi tôi đến nơi thì người ta đã đặt chàng trai lên băng ca, tôi thấy sau gáy chàng trai có một vết màu nâu sẫm. Có ai đó đập vào gáy chàng trai. "Thôi được, con trai", viên hạ sĩ cảnh sát nói, "tốt hơn hết là kể cho chúng ta nghe v