Đọc Truyện Sex - Em Tuyết Lê
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7597
Chia sẻ:
ó xong mà hôm nay đã quên rồi.Học thì để lát nữa.Tôi đáp lại: - Không ngờ Lan mau quên quá!Để Hùng giúp Lan nhớ lại chuyện hôm qua nhé! Nói rồi,tôi đè ngay Lan xuống giường.Nàng khụy xuống làm mông nàng cong lên chạm ngay vào mặt tôi.Trời ơi!Cái bàn tọa của nàng mới trắng và mát làm sao.Sướng quá!Tôi nắm ngay lấy cu rồi dùng hết sức đâm ngay vô lỗ đít nàng.Lan rít lên: - Á!Đau quá!Hùng!Nhẹ thôi!Mình không quen đâu! Nhưng không còn kịp nữa rồi!Tôi không còn làm chủ được mình nữa!Tôi thọc mạnh cu vào lỗ đít nàng.Nước nhờn từ cu tiết ra ngay.Lập tức,tôi bắt đầu nhịp thật đều và mạnh.Lỗ đít nàng khít thật nên tôi thấy rất khóai.Trong khi đó thì Lan không ngừng rên la: - Á!Đau quá!Hùng!Bạn làm sao vậy!Lộn chỗ rồi!!! Thì ra Lan không quen khi tôi chơi với mông nàng.Nhưng vì tôi đang sướng nên không dừng được.Có lẽ Lan đang đau.Rồi tồi cũng phớt lờ mà chú tâm vào tận hưởng.Tôi nhịp rất nhanh và mạnh nên cả người nàng cũng đang nhịp theo tôi.Ui!Cha mẹ ơi!Tôi sướng muốn ngất mất thôi.Đã quá!Đã dã man!Tinh khí bắt đàu bắn ra mà không phải vô lồn mà lại là vô lỗ đít nàng.Vì vậy chỉ một lúc là cu tôi đã ướt hết vì tinh khí có phần tràn ra.Tôi rút vội cu ra.Lan nằm bệt xuống giường.Nàng thều thào: - Hùng!!!Đút …của Hùng vào đây đi!!! Thì ra nàng bắt đầu thấy sướng nhưng vì tôi rút vội quá nên nàng tiếc.Vừa nói Lan vừa chỉ vào cái lồn bự của nàng.Trông thấy cái lồn bự của nàng,cu tôi lại cương lên.Tôi hơi mệt nên nghỉ một lúc.Uống nước xong tôi lại leo lên giường.Tôi nằm đè lên lưng nàng rồi ôm chặt Lan.Lần này tôi lên tiếng: - Ừ!Lan muốn là Hùng chìu nhưng Lan phải qùy đã. Lan đang muốn nên làm theo tôi ngay.Phút chốc nàng chu cái mông bự của mình vào mặt tôi.Từ phía sau nàng tôi nhấc mông nàng lên để tìm lồn.Đây rồi!Lồn nàng đã ở trước mặt tôi.Lồn nàng bự quá!!!Nước dãi từ miệng tôi lại ứa ra.Bỗng nhiên tôi thèm được hôn cái đó của nàng quá.Rồi tôi cúi xuống lè ngay lưỡi ra liếm lồn nàng.Lồn nàng như đang bự thêm.Thấy thế tôi lấy ngón tay khều nhẹ vào.Lan rít lên: - Hí hí!!!Nhột quá Hùng ơi!!!Đút lẹ lên!Lâu quá! Tôi đáp lại: - Được liền! Nói rồi tôi nắm lấy cu đút mạnh vào lồn nàng.Nước nhờn từ lúc nãy còn dính lại nên cu tôi chui vô dễ dàng.Chỉ một lúc ,cu tôi đã vô hết.Tôi nói với Lan: - Rồi!Mình xịt nha! - Ừ!Lẹ đi!Ố!Đã quá!Sướng quá! Thì ra chẳng cần nàng đáp lại thì tôi đã bắt đầu nhịp rồi.Tôi nhịp thật nhanh và mạnh nên tinh khí bắn ra xối xả.Thật là quá sướng!Vừa nhịp tôi vừa bám lấy hai cái vú của nàng xoa xoa bóp bóp thật đã.Mồ hôi của hai đứa đổ ra như mưa nên sau khi đã thỏa mãn tôi rút mạnh cu ra và nhanh đứng dậy đi bật quạt.Bị tôi rút ra nhanh quá Lan ngã đổ xuống giường rồi ngủ luôn.Nàng ngủ không có mảnh vải che thân mới đẹp làm sao.Vẫn đang trần chuồng tôi bước ra khỏi phòng nàng cùng đống quần áo của chúng tôi rồi vứt luôn vào máy giặt.Khi trở lại thì Lan đã tỉnh.Tôi nói: - Hai đứa mình đi tắm cho mát đi!Nãy giờ làm nóng quá. Lan gật đầu.Tôi kéo ngay Lan vào phòng tắm rồi bật vòi sen.Một dòng nước mát lạnh đổ xuống người hai chúng tôi.Vừa kì cọ tôi vừa ôm chặt lấy nàng.Hai bầu vú bự của nàng ép chặt vào ngực tôi trong khi con cu của tôi cũng đang ép vào lồn nàng.Hai đứa vừa quấn lấy nhau vừa thả mình trong dòng nước mát.Tôi xoa nhẹ mông nàng trong khi hôn hít khắp cổ và vai nàng.Lan cũng nhắm mắt lại mà hưởng thụ.Nàng chòang tay ôm lấy lưng tôi rồi nhẹ nhàng xoa lưng tôi.Cu tôi lại càng ép mạnh hơn vào hai mép thịt của nàng.Tôi ghé vào tai Lan nói: - Tối nay mình ngủ với nhau nhé! Lan vẫn nhắm mắt mà đáp: - Ừ! Tôi cười hì hì rồi dùng tay ép lưng nàng về phía tôi.Nhờ vậy mà cu tôi càng ép sát hơn vào lồn nàng.CơnHè về cuộc sống vui tươi Cá tung tăng lội, mây trôi lững lờ Bạc tiền như nước chảy vô Mẹ càng duyên dáng cơ hồ trẻ ra Nín đi con chớ khóc la... Thơ - Nguyên tác : George Gershwin - Dubose Heyward Phỏng dịch : Vũ Quốc Thế đấy, đã vào hè, nhưng tôi chẳng thấy "cuộc sống vui tươi" tí nào ! Tôi ngồi ườn ra ghế đá công viên - "ngồi ườn ra" không phải là một từ dùng sai chỗ, chẳng qua để dễ nghe một chút. Tôi ngồi trên ghế băng dài chiếm chỗ gần hết chiếc ghế, hai chân xoạc ra, hai tay duỗi dài trên thành ghế . Tôi hình dung nếu có ai đi qua hẳn là sẽ trố mắt nhìn rồi lắc đầu bỏ đi. Tôi không phải là một cảnh quan xinh đẹp đáng nhìn ở đây. Quần áo bẩn thỉu. Ba ngày chưa tắm giặt và dưới sức nóng, tôi đoán cái mùi từ người tôi bốc ra càng khó ngữi. Nhưng bạn nên ngữi mới đánh giá đúng, chứ nhìn thì vẫn chưa đủ. Tôi cầm chai rượu táo pha cồn và mỗi khi há miệng tôi lại trút cái thứ thuốc độc đáng nguyền rủa ấy vào miệng, một ít tràn qua môi vương vãi trên áo jacket - càng bốc mùi nhiều hơn. Trời nóng bức không nên mặc nhiều quần áo, thế nhưng người người đi lại trên đường vẫn cứ diện vào sơ mi và áo khoác ngoài trước cái nóng mùa hè. Cũng nên thấy rằng một số người không ăn mặc như thế, hãy tưởng tượng nếu họ trông thấy những thứ trên người của tôi đang mặc chắc cũng lộn mửa. Cho dù giặt kỹ vẫn còn thấy kinh khủng, cái quần không vừa với một người có số đo lưng như tôi, cà vạt thắt lòng thòng như dây treo cổ. Một chiếc sơ mi cũ kỹ, chắc đã được mặc từ đời ông đời cha cũng nên. Không cần nói cũng biết là không có cổ áo. Còn chiếc áo jacket thì khỏi nói, không chỉ không hợp với chiếc quần đang mặc, mà còn sờn rách nhiều chỗ, mặc cho ánh nắng xuyên qua . Đôi giày há mỏm, một chiếc mất cả đế. Còn vớ thì tốt nhất đừng nên nhắc đến. Bẩn thỉu như tổ đĩa, cả hai đều như thế. Sau nhiều ngày tìm kiếm Adrian, tôi trông như thế này đây. Tuần rồi, cha anh ấy đến gặp tôi, một người đàn ông mập mạp, mặt đỏ gay, để ria mép, có hàm răng đen xỉn. Trông ông ấy giống như một kẻ uống quá nhiều rượu, hút quá nhiều thuốc lá - tất nhiên người ông ta bốc lên chẳng khác gì cái mùi tìm thấy trong chiếc gạt tàn. Ông ta khập khiểng đi vào văn phòng mé chân phải còn có thêm chiếc gậy chống thật to. "Tôi đã được nghe nói về anh", người đàn ông nói cộc lốc. Giọng nói hách dịch, thô lổ. Tôi nhìn ông ta, chờ đợi ông nói tiếp. Ông ta có nói tên mình nhưng tôi không nhớ. Tôi chỉ gật đầu cho phải phép. "Và tôi có thể giúp gì cho ông, thưa ông... ?" "Ponting", ông ta nói gọn lỏn làm như là tôi đã biết rõ cái tên ấy rồi. Bỗng nhiên tôi nhớ ra, "Có phải ông Ponting ở hãng sơn Ponting ?" Người đàn ông gật đầu và cặp môi thâm xịt nở nụ cười thỏa mãn. Đáng thương thay, cặp môi ấy lại phô ra hàm răng đen kịt vì bám khói thuốc. "Chính xác như thế", người đàn ông nói. Tôi đã có ít nhiều ấn tượng. Sơn của Ponting tất nhiên nổi tiếng cả nước sau vài chiến dịch quảng cáo rầm rộ trên ti vi, ở đó một con chó thật to đã được huấn luyện, cắn chiếc cọ sơn giữa hàm. Không biết sơn tốt cỡ nào nhưng càng quảng cáo nhiều thì có nhiều người biết đến. Quả thực con chó trông rất dễ thương. Người ta biết đến con chó nhiều hơn là thương hiệu hãng sơn. "Thưa ông Ponting, có vấn đề gì ạ ?" Gương mặt người đàn ông tối sầm, ngay lập tức ông ta trông giống như một gã chủ hiệu thực phẩm ngoài chợ đang nổi lôi đình vì một thằng bé lấy cắp quả táo bỏ chạy, hơn là một ông chủ hãng sơn đáng giá bạc triệu. "Thằng Adrian là con trai tôi", người đàn ông nói. Tôi gật đầu tỏ vẻ hiểu biết. Lại chuyện con trai, tôi lặng thinh, chuyện lớn rồi đây. "Nó bỏ nhà đi rồi", người đàn ông nói tiếp. "Sao ông không báo cảnh sát", tôi gợi ý. "Tôi không thích", người đàn ông nói,"Anh thấy đấy, nó mười chín tuổi rồi còn gì. Đủ trưởng thành để tự quyết định mọi chuyện". Tôi lại gật đầu, "Chắc là có nguyên nhân gì đó. Có lẽ là cãi nhau. Tôi cần biết rõ chi tiết hơn, thưa ông". Đó là một việc khó, giống như tìm kim đáy bể, nhưng ngẫu nhiên tôi có tấm hình chàng trai. Arian là chàng trai trẻ ở đại học, học khá xuất sắc năm thứ hai, có triển ...