Truyen xex dam vặt bưởi trộm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 16600
Chia sẻ:
Sáng sớm hôm sau, Trần Nhược Chân lên kiệu vào triều như thường lệ. Đi đến nửa đường, bỗng đòn kiệu của ông bị gẫy gục, cùng lúc ông bỗng thấy hoa mặt choáng ngườị Suy nghĩ một lúc, ông sai một gia nhân tin cẩn đến sai hắn tìm gặp quan đồng môn Trần Thiết nhờ tâu giúp với đức vua Nhân Tôn là hôm nay ông bị bệnh, xin nghỉ chầu một hôm, rồi ông thuê một cỗ kiệu nhỏ về nhà. Về đến cửa, đầu óc ông bỗng trở nên nhẹ nhõm như không hề có chứng đau đầu vừa xảy rạ Rất ngạc nhiên, linh tính Nhược Chân bỗng mách bảo ông có điều gì lạ lùng. Ông lặng lẽ đi vào nhà, trong nhà vắng vẻ vì giờ này ai trong nhà cũng có việc. Ông qua tìm hai con thì chúng không có trong phòng, hơi lạ ông truyền hỏi mấy gia nhân thì mấy người đều bảo là không thấy công tử và tiểu thư ra khỏi nhà. Nhược Chân băn khoăn suy nghĩ một lúc rồi cho phép bọn họ trở về làm tiếp việc của mình. Ôngđứng dậy, tự mình đi tìm khắp nơi nhưng đều không thấy Phi Long và quyên Mai đâụ Đứng giữa vườn hoa nghỉ một lát rồi ông định sai gia nhân đi tìm thì bỗng ông chú ý đến một căn nhà nhỏ nằm ở góc vườn. Xung quanh um tùm cây cối lại nằm ở góc vườn nên Nhược Chân cũng hơi bất ngờ, ông đi lại gần ngôi nhà, dường như trong đó đang có tiếng người, ông vội rảo bước lại gần, tiếng nói vừa thoảng qua nghe rất quen. Vén những cành cây rậm rạp, ông ghé mắt nhìn qua khe cửa sổ nhìn vào và như chết sững khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà …
Trong căn nhỏ, Phi Long và quyên Mai đang lõa lồ nằm với nhau trên giường, cả hai đều đầu tóc rối bù, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn sau một cơn mây mưa nặng nề. Nhược Chân như bốc hỏa trong đầu, ông định đạp tung cửa để xông vào đánh chết hai đứa kia, nhưng không hiểu sao chân ông vẫn đứng yên. Trong nhà, giọng quyên Mai thỏ thẻ:
- Anh à, chúng ta cứ phải gặp nhau lén lút như thế này thì không hay chút nào, làm sao có thể quan hệ công khai được bây giờ nhỉ ?
- Cứ từ từ em ạ, đợi khi nào vợ chồng Nhược Chân qua đời chúng ta làm gì chả được.
- Đợi đến lúc đấy thì muộn quá. À, nhắc đến chuyện sống chết em lại nhớ đến lão đạo sư lúc chiều, em thấy lão ta có vẻ đoán biết được phần nào lai lịch của chúng ta đấy, em lo sợ lắm.
Phi Long cả cười:
- Em chớ lo, làm sao lão ta biết được.
- Em nghĩ là lão ta đã đoán ra được phần nào và chắc đã nói với Nhược Chân rồị Nếu ông ta đi mời đạo sĩ đến hại chúng ta thì saỏ
Phi Long gằn giọng nói:
- Không việc gì phải lo sợ thế đâu em ạ. Chúng ta cũng đâu có biết lai lịch, nguồn gốc của mình, chỉ đến khi trong giấc mơ, đọc câu chuyện được khắc trên cây gạo chúng ta mới rõ kiếp trước anh là Đỗ Sinh, còn em là Phương Lan, nay kiếp này chúng ta lại được đoàn tụ thì còn gì vui hơn nữạ Còn nếu Nhược Chân định mời đạo sư ử Ngoài sư cụ Pháp Chân ra còn ai có thể hại chúng ta được đây ? Những hòa thượng, đạo sĩ tầm thường thì chúng ta chỉ khẽ dơ tay là đã cướp được bùa chú của chúng rồi, đừng lo nghĩ nữa em ạ.
Nói rồi chàng lại ôm lấy quyên Mai, đẩy nàng nằm xuống giường, bàn tay nóng rực của chàng lại ve vuốt trên thân thể khêu gợi của nàng, quyên Mai cũng ngửa người đón nhận, mắt nàng khẽ nhắm lại, miệng rên khẽ những tiếng nhỏ nhỏ đầy kích thích, hai người lại say sưa cuốn vào một trận ân ái mớị
Đứng ngoài nghe thấy câu chuyện giữa hai ngườị Trần Nhược Chân sợ toát mồ hôi, gai ốc nổi đầy mình. Ông lảo đảo đi vào nhà trong, lòng nghĩ thầm: ”Không biết kiếp trước Nhược Chân này đã làm nên tội gì mà nay bị nạn này, mong mãi mới có được hai đứa con, không ngờ đều là tuồng yêu quái”. Đêm đó nằm thao thức, Nhược Chân quyết định phải đi tìm bằng được sư cụ Pháp Vân để nhờ trừ yêụ Sáng hôm sau, ông nói thác với vợ con và gia nhân trong nhà là có việc quan phải đi gấp. Lân la, dò hỏi gần một tháng trời, ông mới được mấy người già ở thôn Đông phía nam Thăng Long cho biết:
- Gần hai mươi năm trước đây, sư cụ Pháp Vân cũng từng giúp thôn này trừ bọn yêu quái ở cây gạọ Sau đó sư cụ ra đi ngay mà không nhận lễ vật gì cả. Cách đây hơn ba năm có một vị sư qua đây, ông ta cũng quen biết Pháp Vân sư cụ và có cho chúng tôi biết là sư cụ hiện đang tu hành trên núi Thiên Sơn cách đây ba trăm dặm.
Nhược Chân vội tìm đến núi Thiên Sơn, khi gặp được sư cụ Pháp Vân, ông quỳ lạy kể hết sự tình và xin sư cụ cứu giúp. Pháp Vân trầm giọng nói:
- Mười sáu năm trước đây ta đã ra tay trừ bỏ hai con yêu đó nhưng chúng đã chạy thoát, những tưởng chúng sẽ sợ mà không dám làm bậy nữa, không ngờ chúng dám đầu thai vào nhà ông để tác quáị Âu cũng là kiếp trước ông gây nhiều tội ác nên kiếp này mới bị trời phạt. Ta sẽ tìm cách trừ hai con yêu này giúp ông.
Nói rồi sư cụ vào trong phương trượng lấy ra hai đạo bùa trao cho Nhược Chân và nói:
- Ông đem hai đạo bùa này về nhà, nếu thấy hai con quái biến ra vật gì thì ném vào chúng, ta ở đây cũng sẽ làm phép, ắt giết được chúng thôị
Nhược Chân lạy tạ sư cụ rồi xuống núị Về đến nhà ông thấy khắp nơi treo màn trắng để tang, vợ ông khóc lóc cho biết mấy ngày trước đây bỗng nước từ đâu tới ngập cả nhà trong hơn một canh giờ, đến khi nước rút thấy hai con Phi Long và quyên Mai đã nằm chết trong căn nhà hoang ở góc vườn từ lúc nào rồị
Nhược Chân bảo mọi người hãy ngừng khóc lóc rồi sai dẫn mình ra chỗ chôn Phi Long, quyên Mai, khi đào mộ lên, bật nắp quan tài thì lạ thay trong hai quan tài có hai con rắn vàng dài gần một thước đang định bò ra, Nhược Chân vội đốt bùa rồi ném vào chúng, hai con rắn liền hóa ra tro, không còn dấu vết gì. Phu nhân sợ hãi vội hỏi chuyện chồng, Nhược Chân đem chuyện nghe được giữa hai đứa và chuyện gặp sư cụ Pháp Vân kể lại, mọi người mới hiểu rạ
Trần Nhược Chân sắm sửa lễ vật, cùng vợ lên núi Thiên Sơn để tạ ơn sư Pháp Vân, nhưng đến nơi chỉ thấy chùa vắng lạnh, rêu cỏ mọc đầy, người xung quanh bảo sư cụ đã rời chùa ra đi cách đây ít lâu rồi …..
HếtTruyen dam nam yêu thầm trộm nhớ cô người mẩu thời trang có tên là Kim Uyên này đã lâu, ngày đầu tiên xem trình diễn thời trang ở Hà-Nội, khi thấy nàng trên sân khấu, bước chân khoan thai, với một bộ ngực tuy không đến nỗi gọi là đồ sộ nhưng vun đầy và tròn lẳng bốc lửa, cộng thêm cặp đùi thon dài và đôi mông nhô cao khêu gợi, nam biết là nàng phải thuộc về nam. Thế nào nam cũng được ít ra là bóp vào hai trái đào tiên của nàng một lần cho thoả.
Hôm đó nàng mặc một chiếc áo dài lụa hồng, may rất khéo, bó sát tấm thân tròn lẳng, nàng mặc một chiếc nịt vú thật mõng, phơi bài hai núm vú nhô lên sau làn vải lụa làm nam chết sửng như bị thôi miên, hai trái đào tiên căng tròn nhún nhảy theo nhịp chân, lại thêm cái quần lụa trắng vừa đủ mõng để phô trương cặp mông đầy đặng thấp thoáng dưới chiếc quần lót nhỏ xíu như chiếc khăn hỉ mủi.
Kể từ ngày ấy, nam đã hạ quyết tâm, nhất định phải chiếm đoạt người ngọc Kim Uyên.
Từ ngày biết đến nàng, nam đã bỏ ra rất nhiều thì giờ và tiền bạc để truy lùng ra nơi nàng cư ngụ, tất cả những nẽo đi về hay sinh hoạt của nàng.
Có thể vì là người mẩu thời trang nên nàng có một lối sống rất điều độ để giữ cho thân hình tuyệt mỹ được tươi trẻ dài lâu.
Nàng ở một mình trong một ngôi nhà khang trang và xinh xắn, Kim Uyên có thói quen dậy khá sớm những ngày cuối tuần, khoảng 5 giờ 30 là đèn phòng tắm đã bật sáng, 6 giờ 30 là nàng mở cửa đi ra ngoài chạy bộ dọc theo những con đường gần nhà, trở về nhà thì ngoài việc ăn sáng ra thì nam chịu, không biết được nàng làm gì nửa, nhưng đến đúng 11 giờ trưa thì hay có cô bạn nàng đến để cùng nhau đi bát phố. Đại khái đó là những gì nam biết về nàng....