TRUYỆN SEX Võ Tắc Thiên
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 41958
Chia sẻ:
- Dạ, em cảm thấy tinh trùng khi xuất ra trong miệng em là rất nhiều, y như anh uống một hớp nước nhưng anh không nuốt được mà nó cứ ứ ù ứ vậy, vừa mệt vừa khó thở. Lúc đó em đã đuối sức lắm rồi nhưng vẫn cố gắng phun đống sền sệt đó ra nhưng hắn đã bóp mạnh miệng em lại bắt em phải nuốt thứ ghê tởm kia. Cuối cùng em gần như tắt thở, phải hớp hết đống tinh dịch kia. Ghê quá anh ơi, nó ứ ngay cổ họng em một hồi rồi mới chịu trôi xuống. Nó tanh tởm lắm anh a. Lúc đó em ngất đi, không còn biết gì nữa. Đang mê man thì em thấy nhói đau và thốn ở chổ kín, mở mắt ra thì thấy hắn đang nắc lia lịa. *** em rất rát, một cảm giác đau đớn mà em chưa bao giờ trải qua. Vừa cảm thấy đau rát thì em lại ngất đi. Trong cơn mê, em biết hắn tiếp tục hành hạ em. Em không ngất hẳn mà cứ nửa mê nửa tỉnh nên rất đau đớn, rồi đến một lúc hắn bất ngờ để *** lên mặt em, giật giật mấy phát, em hết hồn thấy tinh bắn ra ào ào, vội quay đầu tránh nhưng đã trễ. Từng bợn tinh dính trên mặt, trên cổ em. Có một tý bắn vào mắt nữa. Em nhắm mắt nhắm mũi nhưng hắn vẫn cố đút *** vào miệng em để thải ra hết những giọt còn sót lại. Em gắng gượng phải nuốt hết. Gớm lắm anh ạ! Vậy là đời trinh nữ của em tàn rồi. Anh …anh phải bắt…bắt hắn đền tội, anh thề đi !
Đình bối rối : Ơ thì… anh thề mà!
Đêm đó, anh không ngủ được ! Tên cuồng dâm đã biến thành một nỗi ám ảnh khong có gì so sánh được. Nhất định anh phải tóm cổ hắn, trước khi có thêm những nạn nhân mới. Và quả nhiên, hắn lại ra tay ! Một cách bạo tàn. Vào nửa tháng sau ! Nạn nhân là một nũ cảnh sát ! Đó là một đêm thứbảy…
Thiếu uý CS Phương Anh được lệnh bảo vệ Christina, một nhân chứng đã trông thấy tên hiếp dâm, do đó nàng cần được an toàn. Đêm ấy, đang tuần tra trong căn nhà lạnh lẽo và hoang vắng thì cô phát hiện ra một sợi dây thừng và chạy đến. Bất thình lình một bàn tay thò ra tóm lấy chân cô làm cô ngã qụy. Bóng đen nhào tới, cô nhanh chân đạp hắn văng ra. Cô rút súng nhung hắn đá bay cây súng đi và bỏ chạy lên cầu thang. Cô lượm lấy cây súng và lao theo nhưng máy bộ đàm liên lạc về sở chỉ huy đẵ rớt mất khi nào. Bây giờ chỉ còn cô với hắn. Dù biết nguy hiểm nhung cô vẫn quyết truy đuổi tên can phạm. Khi chạy lên phòng ngủ của Christina ở tầng hai thì cô thấy nàng đang bị trói gô lại, miệng bị nhét giẻ. Tên tội phạm bịt mặt đứng đàng sau, tay lăm lăm con dao sắc nhọn. Một tay hắn siết ngang ngực cô gái nước ngoài, bàn tay bóp mạnh bầu vú căng tròn, tay kia kề con dao lên cổ cô gái, mặt cô ta không còn giọt máu. Hắn mặc bộ đồ đen, tay đeo găng đen, mặt nạ cũng màu đen. Phương Anh thầm nghĩ đây chắc chắn làø tên tội phạm hiếp dâm đang bị truy lùng bấy lâu nay, nhưng bây giờ chỉ còn cô với hắn trong một tình cảnh hết sức lâm nguy. Đột nhiên, hắn nói, giọng lannh lùng:
- Bỏ súng xuống ! Nếu không tao giết con này !
Nói xong hắn gằn mạnh con dao khiến con tin hét lên hoảng sợ. P.Anh buộc phải bỏ cây súng xuống, đá ra xa theo yêu cầu của hắn nhưng cô vẫn còn một cây mini nhét trong áo lót !
- Lấy còng ra tự còng hai chân mày lại !
- Anh ngạc nhiên sao không còng tay mà còng chân nhung cô cũng phải làm theo lời hắn. Ngoài kia trời đã đổ mưa ào ào !
- Cởi hết đồ ra ! Mau lên !
Nàng còn chần chừ trước tình huống nan giải này thì hắn đe:
- Tao giết con này bây giờ !
Hốt hoảng nàng phải cởi áo ngoài ra, rồi tới quần ! Nàng còn lưỡng lự không biết làm sao mà cởûi áo lót ra đây vì còn một cây súng nhỏ nằm trong nhưng thấy ánh mắt ghê rợn của tên cuồng dâm, cô phải làm theo. Cây súng lòi ra, rớt xuống đât. Thấy vậy, tên kia điên lên, nhào tới giáng cho cô mấy bạt tai xiểng niểng. Cô khuỵa xuống ! Hắn lòn con dao qua thát lưng quần lót của Phương Anh giựt một phát, đứt cái quần ! Chùm lông đen mướt lộ ra ! Hắn đè lên ngực cô, lột hết áo quần ra. Hắn chĩa con *** to tướng đập đập vào mặt cô.
- Nút đi !
Anh hai chân bị khoa, lại bị hắn đè lên người nên không thểå phản kháng được. Cô lắc đầu ngoày ngoạy tránh con cạc của hăn. Hắn banh mồm cô ra, cố nhét khúc thịt đỏ hỏn vào. Cô cắn một phát thật mạnh ngay vào đầu cu hắn làm hắn giựt bắn phải rút cu ra rồi tát cho cô thêm mấy bạt tai nữa ! Hắn nhào đến Christina, lột đồ cô gái ra rồi đút *** từ phía sau tới như chơi kiểu chó ! Cô gái rên la đau đơn ! Phương Anh ngẩn đầu nhìn lên giường thấy vậy nghẹn ngào lắm nhưng không thể làm gì được vì hai chân đã bị tự tay cô khóa lại. Rồi hắn lại đè Christina nắm ngữa ra, nắc hùng hục ! Tay hắn lột miếng giẻ nhét trong miệng nàng ra, *** vẫn nhấp tới tấp, càng lúc càng nhanh ! Bỗng hắn ré lên man rợ, nhào lên chắn ngang cổ nàng, tay nâng ót lên. tay kia cầm con cạc đang giựt liên hồi chĩa vào miệng nàng. Nàng ngậm miệng lại nhung không kịp. Một trận bão tinh trung bắn xối xả vào miêng, vào mặt nàng. Nàng ợ lên ợ xuống, nốc ra từng đống tinh trùng nhèm nhẹp, còn số dính trên mặt nàng thì như đắp kem dưỡng da, đầy cả mặt ! Chừng khoảng chục phút sau khi Cristina đang còn nấc nghẹn ngào và Phương Anh đang tuyệt vọng thì hắn rút dao ra, kề cổ Christina và nói với Phương Anh :
- Bò tới dây !
Thấy vậy, cô đành lết lại chỗ giường noi hắn đang uy hiếp Christina. Hắn đưa con *** ỉu xìu và đầy nước nhờn vào mặt cô. Cô chần chừ thì hán trợn mắt quát :
- ĐM, nhanh lên !
Sợ Christina bị giết, cô đành nhắm mắt đưa tay lên vuốt vuốt *** hắn mấy cái rồi cho vào miệng. mút chùn chụt…
(Còn Tiếp)Căn nhà trống vắng, lặng tanh. Trên giường tôi có thể nghiêng tai, nghe rõ từng tiếng kim đồng hồ lắc cắc treo cuối phòng. Chưa mười giờ, còn quá sớm để chuẫn bị cho bửa cơm trưa . Thân thể tôi lười biếng, rã rười sau một đêm mất ngủ.
Tối qua trong đêm cuồng nộ vì sự thiếu vắng đàn ông tôi đã vật vã với bàn tay suốt canh thâụ Mười tám lần rạ Tôi cảm thấy thân người rũ rượi. Buổi sáng thằng Hoà đi học còn tôi thì gọi vào hãng báo xin nghỉ bệnh. Cả tháng nay không riêng gì tôi, Hoà cũng thấp thổm, ngồi đứng không yên. Thỉnh thoảng bắt gặp những nét đăm chiêu trên khuôn mặt ‘người lớn’ trước tuổi của con, tôi xót xa từng tiếng thở dài. Niềm vui lớn nào cũng theo sau là nỗi lo lắng không cùng. Mười sáu năm qua Hoà lớn khôn trong vòng tay đơn chiếc của tôi. Hai mẹ con sống theo từng ngày tháng với đầy thử thách và hy vọng. Đôi lúc nhìn lại, tôi cũng phải giật mình tự hỏi, làm sao mình lại vượt qua được những tháng năm dài khổ ải đó. Số phận con người chừng như bao giờ cũng lấn lướt trên sóng gió cuộc đời. Còn cuộc đời, dù có rộng lớn tới đâu chỉ là sự tập hợp của mỗi định mệnh con người chúng ta.
Hòa không hề biết gì về cha, ngoài bức ảnh trắng đen cũ kỹ của người đàn ông trẻ trong bộ binh phục rằn ri, bồng nó trên tay lúc một tuổi rưỡi. Vậy mà ngày một lớn nó càng giống hệt người trong bức ảnh. Không phải tôi bị ám thị, mà chính nó, Hòa cũng biết mình giống cha như đúc. Lấy chồng chưa được hai năm tôi đã mười sáu năm cách biệt… Trong sự hỗn loạn cả thành phố, là biết bao người vợ trẻ chờ tin bóng chồng về. Và, tan tác thất thểu, từng người chồng trở về trong nỗi vui mừng đoàn tụ hoang mang. Chính không có cả trong số những người ‘may mắn’ đó. Tôi bồng con chạy vạy khắp mọi nơi, từ người quen đến bè bạn của anh, mong nghe được chút gì về Chính. Không ai nói gặp anh, biết gì về số phận anh trong những ngày tan hàng, rã ngũ. Tôi chưa kịp hoàn hồn, thì cơn lốc khác cuốn số phận mẹ con tôi vào biển đời xa lạ. Tôi bồng con theo gia đình chồng di tản, lên con tàu để không biết về đâu…
Nếu không có sự hiện diện của Hòa, tôi không biết mình còn mối quan hệ nào với Chính nữa không ? Cả tinh thần lẫn thể xác. Thời gian chảy đá mòn sông núi lở, nói chi tôi thân phận người đàn bà. Tình yêu, tự nó, đã là hoa trá