Truyện sex Vợ dâm thủ
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 9932
Chia sẻ:
- Bỏ tay ra! Tôi là con gái nhà lành, các anh đừng hòng làm nhục.
Tên cướp nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha. Con gái nhà lành à? Hay lắm! Mấy đứa đâu, khiêng con này ra phía cuối tàu, cho chúng mày hiếp dâm thoải mái.
Chỉ chờ có thế, mấy tên cướp lao vào rồi lôi xềnh xệch cô gái xinh đẹp ra phía sau thi nhau hãm hiếp. Tiếng gào khóc, la hét, tiếng cười khả ố, thỏa mãn tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn nghe thật khó chịu. Sau cô gái là đến lượt một bà già. Bà này chắc khoảng 60 tuổi, người phốp pháp, mặt trét đầy son phấn lòe loẹt nhìn phát gớm. Được cái từ đầu đến chân óng ánh đầy dây bạc, vòng vàng. Bọn cướp hí hửng lắm, ai cũng như mụ già này thì chả mấy mà bọn chúng giàu sụ. Đang lúc tên cướp hối hả tháo đồ thì mụ ấy bất ngờ hét to lên:
- Bỏ tay ra! Tôi là con gáinhà lành, các anh đừng hòng làm nhục.
Tên cướp nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha. Con gái nhà lành à? Hay lắm! Mấy đứa đâu, khiêng con điên này quẳng xuống biển cho cá mập ăn…
Tức thì, mấy tên cướp lao tới lôi xềnh xệch mụ ta ra chỗ mép tàu. Mụ béo vùng vẫy quyết liệt, vừa giẫy đạp vừa gào thét:
- Tôi cũng là con gái nhà lành, tại sao lại không hiếp dâm tôi? Đừng ném tôi xuống biển, tôi muốn bị hiếp dâm…
Chỉ còn một người nữa là tới lượt Reo rồi, và tất nhiên sau đó là tới lượt Dắc. Lúc này Dắc mới thấy sợ. Hắn không sợ bị bọn cướp giết vì hắn biết nếu cứ ngoan ngoãn nộp hết tiền bạc cho chúng thì chúng sẽ chẳng giết hắn làm gì. Cái hắn lo sợ là một cuộc sống không xu dính túi ở một vùng đất mới hoàn toàn xa lạ. Đang băn khoăn suy nghĩ, chợt Dắc thấy Reo dúi dúi vào tay hắn một nắm tiền:
- Gì thế mày? Sao lại đưa tiền cho tao?
- Tao còn nợ mày 2 triệu mà, định bảo tết trả mày nhưng thôi, tiện đây tao trả luôn. Hết nợ nhé. Mà mày có cần thêm tiền nữa không? Tao cho mày vay thêm 2 triệu nữa, lúc nào có trả tao cũng được.
Nói rồi Reo ấn nắm tiền vào túi áo của Dắc. Đúng lúc ấy thì bọn cướp đi tới. Chúng lại dí gươm lên cổ Reo rồi lục soát khắp cả:
- Thằng này không có đồng nào trong người đại ca ạ.
- Ừ, tao cũng đoán thế, nhìn nó như thằng nghiện thế kia thì cũng không hi vọng gì. Thôi, qua thằng này xem sao.
Lưỡi gươm sáng lóa, lạnh lẽo lại được chuyển sang cổ Dắc. Bọn chúng không thấy Dắc đeo đồng hồ hay trang sức nên lập tức thọc ngay tay vào túi quần Dắc để tìm ví, chúng moi hết cả túi trước túi sau nhưng cũng chẳng lấy được gì. Rồi mắt tên cướp sáng lên khi nhìn thấy nắm tiền trong túi áo Dắc. Hắn hăm hở định luồn tay vào thì bất ngờ bị một bàn tay nào đó bóp chặt, bẻ gập ngược lại kêu cái “Rắc”. Hắn rú lên đau đớn. Chưa kịp hoàn hồn thì “Bốp”, một cú đá như trời giáng nữa vào giữa mặt khiến hắn ngã bổ ngửa ra sàn, quằn quại đau đớn. Dắc ngạc nhiên nhìn sang, thì ra là Dâu. Không ngờ Dâu ra đòn nhanh thế, thảo nào từ đầu tới giờ thấy mặt Dâu cứ lạnh tanh, không hề biểu lộ chút sợ hãi.
Tên đại ca thấy đồng bọn bị tấn công thì vung gươm chém tới. Nhưng hắn chỉ vừa dơ được lưỡi gươm lên thì Dâu đã xoạc người quăng chân quét một đường dài dưới sàn tàu, hất bay cả hai chân của tên cướp lên cao. Hắn mất thăng bằng và đổ uỳnh xuống. Chỉ chờ có thế, Dâu phi người nhào đến, thúc nguyên cả đầu gối vào giữa ngực hắn. Tên đại ca “Hự” lên một tiếng cụt lủn rồi nằm im bất động.
Mấy tên cướp thấy đại ca lâm nguy thì đồng loạt vác gươm xông lên. Dâu nhặt luôn thanh gươm của tên đại ca vừa rơi ra trên sàn rồi nhanh như cắt bật mạnh lên cao, đu vào cái dây thừng trên cột buồm quay một vòng tròn đạp thẳng vào bọn cướp. Cú đạp rất mạnh khiến một tên lộn nhào xuống biển, hai tên khác loạng choạng rồi ngã chúi về phía mé tàu. Nhưng khi mà chân của Dâu chưa kịp chạm đất thì hàng chục mũi gươm đã đồng loạt đâm tới. Trong tích tắc, Dâu đạp mạnh chân xuống sàn tàu rồi bám một tay vào sợi dây bật mạnh lên cao, tay còn lại lia một đường gươm sắc ngọt chém thẳng về phía mấy tên cướp đang nhao đến. Ba tên cướp dính đòn buông gươm gục xuống sàn, còn lại mấy tên nữa vẫn ngông cuồng lao tới.
Cuộc đấu vẫn đang ở hồi ác liệt, ánh gươm vẫn lướt lên loang loáng, tiếng la hét, tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng vang động cả một khoảng không. Đã có thêm vài tên nữa dính đòn, ngồi sụp xuống sàn ôm vết thương rỉ máu, chỉ còn hai tên vẫn trụ lại nhưng trên nét mặt chúng hiện lên đầy những lo ngại. Trong khi đó, Dâu vẫn rất nhanh nhẹn và bình thản:
- Ta không muốn làm ai đổ máu thêm nữa, hãy khiêng hết đồng bọn của ngươi về tàu rồi cút khỏi đây ngay. Lần này ta tha, nếu lần sau còn gặp lại các ngươi, ta sẽ giết hết. Cút mau!
Vậy là bọn cướp lục đục khiêng người chạy hết về tàu của chúng rồi cuống cuồng nổ máy rút đi. Mọi người thở phào nhẹ nhõm và hối hả tìm nhận lại đồ đạc, hành lý của mình. Con tàu lại tiếp tục cuộc hành trình với một vẻ rất yên bình, như chưa hề có cuộc giao tranh. Lúc sau, chỉ còn Dắc và Dâu đứng lại trên boong. Dắc nắm lấy tay Dâu rất lâu rồi thì thầm:
- Lúc em đang đánh nhau với bọn cướp ấy, anh đã định xông vào giúp em, nhưng anh có cái bệnh sợ máu, nhìn thấy máu là choáng váng đầu óc, thế nên anh lại thôi.
- Không cần đâu, một mình em thừa sức giải quyết được bọn chúng rồi. Mà anh là họa sĩ à? – Dâu hỏi rồi chỉ vào túi hành lý lổn ngổn đầy bút và giấy vẽ của Dắc.
- Ừ, anh là họa sĩ, chuyên vẽ tranh khỏa thân.
- Muốn vẽ em không? – Dâu ngượng ngùng đề nghị.
- Có….Bình là một phụ nữ đẹp, nàng không cao ráo, xinh đẹp dữ dội như các cô gái tuổi teen mà có vẻ đẹp mặn mà của người phụ nữ đã có gia đình. Da trắng, môi đỏ và đặc biệt là cơ thể toát ra mùi thơm rất quyến rũ. Nàng lấy chồng khá sớm và có ngay một cậu con trai, thường thì khi trẻ người ta chưa xác định đúng đối tượng cho nên nàng đã lấy một anh thợ điện trong khi có rất nhiều chàng trai học vấn đầy mình, giỏi làm kinh tế theo đuổi. Chẳng qua vì cái tôi của nàng quá lớn nên khi anh chàng thợ điện kia dùng khổ nhục kế thì nàng đã mủi lòng và cho rằng đó là tình yêu cao thượng.
Chồng nàng tên Sáng, đúng là mèo mù vớ cá rán, luôn tự hào mình chẳng bằng ai mà vớ được cô vợ xinh đẹp nhất nhì thị trấn ven đô, tuy nhiên Sáng cũng có suy nghĩ mơ hồ một ngày nào đó Bình sẽ ngoại tình mà Bình cũng nhiều lần suy nghĩ một người con gái đẹp như nàng mà chỉ dành cho một người đàn ông hưởng thụ thì phí công cha mẹ sinh ra.
Thực tế cuộc sống không như nàng tưởng, với thu nhập của anh thợ điện dù có giỏi thì cũng chẳng đủ cho nàng chăm sóc thêm cho sắc đẹp trời cho, nàng thầm so sánh với các cô gái ăn chơi ngoài phố, sắc đẹp thì không thể so với nàng mà được chiều chuộng, ăn ngon mặc đẹp, thích mua sắm gì là được cánh đàn ông dâng ngay mà quan trọng là vài ngày lại có một anh mới, hưởng thụ đủ kiểu chơi bời trên đời. Nàng vẫn mang nỗi ấm ức trong lòng vì không bằng chị bằng em.
Hôm nay, nhà nàng có liên hoan, bực mình quá, Bình muốn nghỉ ngơi mà chồng nàng lại rủ mấy ông cùng tổ điện về nhà nhậu nhẹt, chẳng là mấy lần liên hoan cuối năm nhà máy Sáng dẫn vợ đi cùng đều được xuýt xoa vợ đẹp, Sáng tự hào khoe tài nấu nướng của Bình cũng tuyệt vời nên hôm nay quyết cho anh em thưởng thức, lại sẵn có bình rượu ngâm cà dê nên mời anh em luôn. Tức quá, mấy lão đồng nghiệp vác mặt đến ăn mà chẳng đem vợ hay bạn gái theo để phụ Bình nấu nướng, nàng lại hì hục làm làm bếp cả sáng, rồi dọn dẹp bầy biện mời khách. Sáng cùng mấy ông bạn ngồi nhâm nhi mấy chén rượu cà dê, chàng tự hào khi thấy mắt mấy ông bạn cứ xoáy vào cơ thể vợ mình, đúng là chả ai giỏi như chàng. Bày bàn ăn xong, Bình xin phép lên nhà để cánh đàn ông nhậu nhẹt....