Truyện sex Phá trinh em
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 5570
Chia sẻ:
Hai tháng sau, đời sống trở lại bình thường. Hường rất mừng khi kinh nguyệt của nàng vẫn đều đặn hàng tháng. Nàng đi bác sĩ xin thuốc ngừa thai. Thưởng vẫn đi làm công ty của chàng, được lên chức và thường đi đó đây. Hường vẫn lo cho chồng từng bửa ăn cho đến một buổi chiều Hoàng từ trường đại học gọi cho nàng. Hường rung động. Hắn nói hắn đã vao nội trú, chờ ghi danh trong niên học mới. Hắn muốn gặp nàng cuối tuần này. Hường gật đầu như cái máy khi trả lời điện thoại. Nàng cũng không hiểu cơ hội bất chợt lại thuận tiện khi các con nàng đi núi với bạn cuối tuần này và Thưởng lại đi công tác cho hãng tuần sau mới về.
Hường lái xe chậm lại khi vào khuôn viên đại học. Trường đại học này chỉ cách nhà nàng hai tiếng lái xe. Hường nghe tiếng Hoàng gọi:
” Cô Hường! cô Hường! Cháu đây!”
Hoàng từ bên kia đường đi qua, trên người quần jeans với ao thun, trên vai vác Ba Lô trông hắn trẻ trung mạnh khỏe. Hường stop xe , hắn mở cửa nhảy tột vào vẻ mặt vui mừng. Tim Hường đập mạnh, Hoàng nói:
” Cám ơn cô Hường! Mừng gặp lại cô!”
Khi xe chạy ra ngoài xa lộ, Hường hỏi hắn:
“Sao ! Khỏe không cậu. Chào mừng đến vùng Đông Bắc. !”
“Tất cả nhà khoe hả cô?!”
“Vâng! nhưng tuần này chả có ai ở nhà!” Nàng nói bâng quơ.
Hoàng im lặng, hắn nhìn chung quanh ngoài đường, rồi quây qua nhìn nàng đang chăm chú lái xe. Người đàn bà gọn gàng trong chiếc váy ngắn một mảnh ôm sát thân hình gợi cảm. Hắn nhìn xuống đôi chân dài. Đôi chân trường túc. Hường bất thần nhìn qua hắn mĩm cười hỏi:
“Làm gì nhìn kỹ dữ vậy!”
” Cô Hường sexy hết sẩy!” Hắn trả lời
Hường cởi mở và đùa:
“Hết sẩy chổ nào!”
” Nhìn đôi chân của cô là nó lên liền!”
“Lên chổ nào vậy?!” Hường trây trua
Hắn kề gần lỗ tai nàng:
” Giữa háng!”
” Quỉ dâm dục hư đốn! Cháu loại nầy là Bà Đánh Thánh Đâm!” Hường la to. Không khí trong xe trở nên vui nhộn.
” Mà cô thích ” đâm” mới chết chứ!”
“Chỗ nào vậy !”
“Vào phần dưới rốn một gang tay!!”
“Đồ quỉ!” Hường đỏ mặt.
Một lát sau Hoàng nói:
“Cô làm cháu nhớ quá!”
“Nhớ gì vậy!” Hường đạp chân ga nhanh hơn
“Thì nhớ cái phần dưới rốn ấy ấy!!!”
“Quỉ! vậy người ta tưởng nhớ nhà!”
Không khí trong xe hấp dẫn khác thường, khuôn mặt Hường càng ngày càng đỏ, làm cho đẹp hơn. Đôi mắt to hàng lông mi cong vút, chiếc miệng xinh ngậm lại để khỏi bật ra tiếng cười. Nàng cảm có chất nước nhờn thấm ra dưới underwear.
“Cháu nầy hư thật!”
“Ai hư lát nữa thì biết!”
Hường nghe rân rân trong cơ thể, những mạch máu chạy rần rần, lồng ngực phập phồng thở mạnh, khi bàn tay Hoàng để lên đùi vế nàng xoa nhè nhẹ.
Cánh cửa nhà vừa đóng lại, Hoàng nhất bỗng Hường lên trên cánh tay rắn chắc. Hường nói yếu ớt:
“Để ăn uống đã nào!”
“Ăn cái nầy ngon hơn!” Hắn đặt nàng xuống sofa, như một cái máy nhanh như chớp, hắn cởi đồ nàng ra. . .
Một lát sau Hường rên vang một góc nhà, khi lưỡi thằng nhỏ liếm láp mạnh vào cái khe đã ướt sũng.
Dưới tấm thảm gần lò sưởi, Hoàng cầm dương vật to cứng đẩy nhẹ vào âm hộ Hường, hắn không đẩy vô sâu, mà chỉ ấn nhẹ đầu khấc vào lại lấy ra nhiều lần. Đôi mông lớn của Hường hẩy lên8h sáng. Mặt trời đã ngoi cao hơn mặt biển chừng vài gang tay, rắc từng nắm kim tuyến vàng óng ánh, nhờ những con sóng chóng chánh đưa vào bờ. Gió biển mặn mòi mang theo cả tiếng còi tàu ngoài xa kêu “u u” nghe như tiếng con chó sói tru lên réo rắt gọi bạn tình. Chưa đến giờ tàu khởi hành nhưng đã có lác đác một vài khách đưa vé rồi lục đục kéo nhau lên boong.
- Lên tàu chưa mày? – Thằng Reo hỏi rồi nhìn sang phía Dắc.
- Nửa tiếng nữa tàu mới chạy mà, vội gì!
Nói rồi Dắc lại phóng tầm mắt ra ngoài xa, ngắm những cánh hải âu vờn sóng chao liệng. Chỉ ít phút nữa thôi, hắn và Reo sẽ rời xa cái bến Đồ Sơn này, băng băng trên Thái Bình Dương, thám hiểm Đại Tây Dương, chinh phục Ấn Độ Dương để rồi cập bến Quất Lâm phồn hoa với bao điều mới lạ. Phải xa cái vùng biển Đồ Sơn thơ mộng nhộn nhịp này, Dắc cũng buồn lắm! Dân chơi cả nước ao ước đến đây, vậy mà hắn thì lại phải rời đi.
Đồ Sơn nổi tiếng với bãi tắm thơ mộng, với cát trắng, biển xanh, gió lộng; với hải sản nhiều nhan nhản, mực to như cái phản, tôm to như cái bơm, cua to như con rùa, ghẹ to như cây cải bẹ. Ngoài du lịch, vốn vẫn được coi là ngành công nghiệp không khói, thì ở Đồ Sơn còn một ngành khác cũng có thể gọi là công nghiệp không khói, hay còn gọi là ngành công nghiệp khó nói. Cũng phải thôi, tại nó tế nhị quá mà, muốn nói cũng phải nói giảm, nói tránh đi. Đại loại là, ai đến Đồ Sơn muốn được phục vụ hải sản là tôm cua ngao ghẹ hấp luộc nướng xào thì xin mời vào nhà hàng; còn khách nào muốn tự tay móc cua, tự mình tách ngao, chủ động mút sò lông thì xin mời vào nhà nghỉ, nơi giao dịch chính của ngành công nghiệp khó nói.
Chả vậy mà từ xa xưa, các cụ ta đã trải nghiệm thực tế và đúc kết được những câu thơ cô đọng nhất về vùng đất này:
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới thấy nó hơn đồ nhà
Đồ Sơn ngọt thịt căng da
Đồ nhà xập xệ, vừa già vừa nhăn
Đồ Sơn chăm sóc ân cần
Đồ nhà hơi tí cằn nhằn thở than
Đồ Sơn thì rất là ngoan
Đồ nhà được cái an toàn mà thôi.
Đồ Sơn tuyệt vời là thế nhưng Dắc vẫn phải dằn lòng rời xa, vì hai lí do: thứ nhất là hàng họ ở Đồ Sơn này hắn đã chơi hết rồi, nên phải vượt biển tới Quất Lâm để khai phá những món hải sản mới; thứ hai, hắn là một nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì luôn thích tìm tòi, khám phá những cái mới. Nói nghệ sĩ thì hơi chung chung, cụ thể hơn thì hắn là họa sĩ, một họa sĩ nghèo.
Hắn nghèo đến nỗi không có tiền học vẽ nên phải tìm mua những quyển truyện tranh Hentai của Nhật rồi âm thầm bắt chước vẽ theo. Cũng vì thế, hắn quyết định phát triển sự nghiệp hội họa của mình theo hướng tranh khỏa thân phi nghệ thuật. Mà nói thật, chỉ có vẽ tranh khỏa thân thì hắn mới thấy hứng thú, mới thấy say mê, mới thấy mình như được sống vì nghệ thuật, chứ còn vẽ mấy cái phong cảnh với tĩnh vật vớ vẩn thì với hắn sao mà vô vị thế. Có mấy lần hắn cũng thử cố vẽ mấy quả bưởi, quả táo nhưng chỉ đưa được vài nét cọ là hắn lại vò nát tờ giấy rồi lao tới vồ lấy quả bưởi ngồi bóc ăn.
Nhưng vẽ khỏa thân thì phải có mẫu nữ, mà mẫu nữ bây giờ rất khó thuê. Nếu mẫu trẻ, tuổi từ 16 đến 22, còn trinh, thì mỗi tiếng cũng phải mấy trăm nghìn, tiền đâu mà kham nổi. Còn mẫu già U50 thì chỉ vài chục nghìn một tiếng thôi, nhưng khó vẽ. Khó vẽ là vì loại mẫu này thường có hai quả mướp lủng lẳng, dài ngoằng trước ngực, nhiều bà còn chảy xuống gần bẹn. Hắn mà vẽ đúng theo mẫu thì ai dám mua tranh của hắn, còn nếu vẽ để cho hai quả mướp đó biến thành hai quả bưởi thì đẳng cấp của hắn chưa đạt tới tầm ấy.
Thế nên hắn ít khi bỏ tiền thuê mẫu mà thường dùng tiền đó để đi chơi gái, sau đó hắn thủ thỉ vào tai mấy em ấy vài lời êm ái để các em ấy giữ nguyên hiện trường, ngồi im cho hắn vẽ. Thường là các em ấy đồng ý, có em thấy hắn vẽ đẹp quá liền xin luôn bức tranh rồi trừ tiền chơi gái cho, có em ngưỡng mộ lại giảm cho nửa tiền. Cứ thế cứ thế, hắn giật gấu vá vai, lấy tài năng để nuôi sở thích, và nhờ sở thích để kích thích tài năng.
Nhưng giờ thì cái đất Đồ Sơn này đã trở nên quá nhỏ bé với những ả cave mà nhắm mắt lại hắn cũng nhớ mặt, quay lưng lại hắn cũng đọc được tên, cũng chỉ ra được nốt ruồi nằm ở mông bên nào, vết lang ben nằm ở khe nào. Làm nghệ thuật nó cũng như mụ vợ ở nhà ấy, khi đã quen thuộc quá, mòn lối rồi thì không còn hứng thú nữa, làm thì vẫn làm nhưng chủ yếu là vì trách nhiệm, chứ thực chất trong lòng đầy sự nhàm chán, nhạt nhẽo. Và đó là lí do sáng nay, hắn và Reo – một đồng nghiệp có cùng đam mê ở dòng tranh khỏa thân phi nghệ thuật, quyết định lên tàu đi Quất Lâm để kiếm tìm nguồn cảm hứng mới....