Truyện sex Nhịp đập tình yêu
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7727
Chia sẻ:
Lúc ấy, tôi dù sợ nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho ông chiêm ngưỡng tự nhiên mà cứ luôn nhớ lại lời mẹ Tú dặn, “Phải chìu khách hết lòng. Hết lòng đó !”. Rồi tôi cứ dạng chân cho ông coi, rồi ngắm rồi sờ, cho tới khi ông chủ động kéo quần lót sang một bên để ông ngó cho kỹ hơn, thì ông lấy ngón cái sờ sờ lên “hạt đậu”. Tôi rùng mình !!! Lạ thay, tôi cảm giác rờn rợn, nửa như buồn tiểu, nửa như tê tê ngay vùng xương chậu. Tôi bất giác rên khe khẻ, ngả đầu ra dựa lưng. Rồi ông chồm đầu vô trong đùi tôi liếm từ trên xuống dưới và ngược trở lên. Liếm đi liếm lại như thể liếm hoài không sạch !
Lần đầu tiên, bị người ta xâm phạm chỗ kín, tôi sợ nhiều hơn là có cảm giác. Thật ! Nó không giống như kinh nghiệm lần đầu chị L kể lại. Nhưng rồi tôi cứ dựa đầu ra sofa chờ đợi, mặc ông hả hê cho xong.
Rồi tôi không biết mình nằm đó cho tới bao lâu. Khi ông Phan đứng dậy, cởi hết áo quần ra và chìa cái dương vật nùng nục, béo phì truớc mặt tôi, bảo tôi “chiếu cố”. Tôi mới bàng hoàng trở dậy. Sợ lắm, nhưng cũng thấy kích thích làm sao. Có lẽ sự tò mò của giới tính đã chiến thắng bản năng, tôi đưa tay chộp đại “cái” của ông và làm như thể mình rành lắm. Lúc đó, tôi cứ ráng nhớ tới “bài học vỡ lòng” củ cà rốt mẹ Tú dạy, bắt đầu trả bài “ư … a” theo tiếng rên rỉ của ông Phan.
Rồi tôi cứ một động tác đều đặn làm hoài. Mà có lẽ tôi làm cũng không tệ nên ông rên có vẻ thoải mái lắm. Tôi thấy cơ thể ông co giựt mãnh liệt lắm. Hai hòn thì săn cứng. Chân thì gòng xuống, còn hai tay len lõi vô cổ tôi, vọc trong tóc. Tôi hơi dao động vì cảm giác nhột nhạt, gờn gợn, kích thích. Dần dà, tôithấy bớt sợ. Đầu óc trống rỗng, không còn biết mình đang ở đâu và làm gì !
Sau đó, ông đở tôi nằm dài ra sofa. Tôi quỳ giữa hai chân và tiếp tục “hành sự” cho ông theo kiểu mẹ Tú dạy. Tôi nhớ mẹ dặn rõ ràng lắm, “Nếu con biết cách ‘thổi’, khách thích sẽ bo nhiều. Nhớ phải lau chùi cho khách bằng khăn sạch, ấm trước. Dùng cả nút , ngậm và bú. Đừng quên hai tay phối hợp và nhớ đừng bỏ sót hòn dái và khu vực gần hậu môn”.
Tôi nhớ như in lời mẹ dặn vậy mà làm hết mình. Ông Phan cũng có vẻ chịu lắm, cứ mân mê hết vú, rồi tới mông, luôn miệng xuýt xoa. Rồi một lúc sau, ông kéo chân tôi choàng qua phía mặt ông. Chúng tôi nằm xếp theo hình số 69. Tư thế hơi làm tôi bỡ ngỡ, nhưng cũng nhờ những cuốn phim X mà tôi đáp ứng tạm được. Ông nói, “Anh ít khi chịu làm kiểu này với ai nếu như không biết chắc em mới ra nghề …”. Ông bỏ lửng câu nói đó, nhưng tôi thầm hiểu ông nói tôi còn sạch sẻ mới xứng cho ông … liếm !!!
Và cứ tiếp tục như thế, ông Phan chuẩn bị cho tôi một “lối” trơn ướt vừa ý trước khi ông đặt tôi nằm trở lại. Rồi ông canh giữa hai đùi tôi ấn nhè nhẹ. Tôi sợ quá, kên mình cứng lại, song ông cứ “vô” cho tới khi tôi thấy đau thốn. Thình lình, tôi đẩy ông ra, nhưng ông rạp mình xuống, ôm ghì tôi để ấn sâu hơn. Tôi nhăn nhó nói cho ông biết tôi bị đau, nhưng hình như ông thích tôi la đau nên mỗi khi tôi chống chế, thì ông lại làm mạnh hơn. Và cứ vậy, ông lao uỳnh uỵch xuống mình tôi. Đau đớn lắm, cái cảm giác đó thật giống như đang bị hiếp. Nhưng rồi tôi ráng trấn an, ngẫm nghĩ, một khi mình đã vấn thân vô con đường này rồi, mình phải chịu. Vậy là tôi nằm yên, cắn răng cho ông vùi dập. Lúc đó, quả thật thời gian như kéo dài vô tận, mà mỗi khắc nhịp là một cái thốn do ông Phan dập xuống.
May thay, cuối cùng ông cũng ngã gục trên bụng tôi. Mồ hôi nhễ nhại. Hơi thở nặng nhọc. Sức nặng chình ịch của ông làm tôi thấy gớm ghiết, nhục nhã, rẻ tiền. Tôi định xô ông ra khi ông đưa lưỡi liếm trên cổ tôi. Nhưng nghĩ sao tôi lại không làm, mà gượng gạo bắt chuyện với ông.
Một lát sau thấy đã hoàn toàn thỏa mãn, ông mới chịu ngồi dậy, đứng nhìn tôi trần truồng, rủn ra như cọng bún. Ông lại cười đểu một cách thỏa dạ móc tiền ra bo hậu cho tôi. Tôi đưa tay lấy, miệng ráng cười, nhưng nỗi nhục nhã tràn dâng trong lòng. Vậy là tôi bị mất trinh một cách trọn vẹn kể từ phút giây đó, “xứng đáng” đúng như lời mẹ Tú quảng cáo “an toàn, nguyên vẹn, giá rẻ và đảm bảo 100% … quê !”.
Sau đó, mẹ Tú cho tôi nghỉ một tuần để “vết thương” lành lặn, rồi bà bắt tôi tiếp khách giống như các chị em “đồ nếp” khác (chưa kể ông Phan bắt đầu tìm tới tôi thường xuyên hơn). Một ngày ít nhất 20 “sô” (thường thì tôi được chọn vì trẻ và có chút nhan sắc hơn các chị em bạn). Các “sô” được chia đều rãi rác từtừ sau 12 giờ trưa cho đến khi khu xóm đã tắt hết đèn đi ngủ. Những hôm gặp “sếp” lớn ghé sang, thì mục ăn chơi thâu đêm, dày vò tan tành đến hết xí quách. là chuyện thường. Hay sáng ra “sếp” rủ “đi công tác” xa ở Vũng tàu, Nha trang, hoặc Đà lạt thì cũng phải ráng tham gia.
Còn nếu không gặp “sếp” thì thủ tục thì rất đơn giản hơn. Khách đến là “chị em tiên nữ” chúng tôi (thường là trang phục váy mini, áo hai quai) ùa ra đón một cách niềm nở, tay ôm, tay nắm bóp đây bóp đó lung tung như một cách “chào hàng”, chào khách thân thiện (khác với những nơi khác, họ thụ động hơn và hay thúc dục khách xong sớm). Mẹ Tú rất chu đáo dạy chị em tôi rất kỹ về khoản này nên khách tới đây ai cũng thấy thân thiện.
Thường thì mẹ vẫn hay giới thiệu tên tuổi chị em tôi, như một cách giới thiệu món “hàng” buôn bán. Khi ấy tụi này vẫn trò truyện vui vẻ với khách, và mời khách những chai rượu, chai bia nội ngoại, có đủ hết như XO, VSOP, Chivas Regl hoặc Budweiser, Corona, Heiniken, Tiger, Sài Gòn xanh đỏ, Foster, Pacific v.v… hay những ly nước kích thích “Cain” có pha nhẹ cùng nước tăng lực. (Chúng tôi nhận tiền bo từ rượu bia và từ sự chìu chuộng riêng của mỗi đứa). Phải nói rằng, tôi là người nhận tiền bo nhiều nhất (có lần được tới 5 “xị”, 500 ngàn), vì cách ăn nói hoạt bát, thân thiện, và sự chìu chuộng bằng miệng, kể cả chuyện dám … nuốt “cái đó” của họ.
Khách nào tới đây cũng đều khen tôi … gan hơn những cô gái khác, tức làm cho họ cảm thấy “nhẹ nhàng sau một ngày làm việc mệt nhọc”. Thật ra cũng không gan gì hơn ai, chẳng qua là vì tiền, “tiền là tiên là phật” mà. Cố gắng là được. Nhưng với khách quen, khách “ruột”, tôi không cần phải cố gắng cho lắm, chỉ cần hiểu ý họ là được.Với họ thì tôi sẽ thật tình, năng động và tự nhiên hơn. Cũng như hay chủ động đề nghị khách kiểu này, kiểu nọ để gia tăng phần sôi nỗi. Đôi khi khách muốn “tới bến”, tôi cũng chìu luôn tới “hết mình”, cho luôn “trọn gói một lượt” đúng như tiếng lóng của các dân chơi hay xài. Nên hầu hết đều “kết” lắm, cứ mỗi lần tới là : “Gọi con Phương”, “Con Phương rãnh không”, “Chỉ có con Phương mới hiểu ý tôi”, đại loại những câu như vậy. Riết rồi, chị em trong nhà cũng hơi ganh. Nhưng tôi mặc kệ, chủ yếu là kiếm tiền và vui vẻ với khách.
Nói đến khách thì có nhiều hạng. Nhưng đa số tới nhà mẹ Tú đều là khách sang, có “máu mặt” (họ thường thì hay ăn mặt đơn giản và đeo kiếng mát để tránh mặt thiên hạ). Có cả Hồng Kông, Đài Loan, khách vãn lai Nhật, Hàn Quốc, một số Tây và rất hiếm Mỹ đen. Khách Hồng Kông thì sang hơn khách Đài Loan. Khách Nhật thì hay “chơi kiểu” và dùng “đồ chơi”. Hàn Quốc thì hay bạo hơn. Tây thì phóng túng, thả vàng, hay đòi thử “lỗi kia”. Còn Mỹ đen …Tôi nhớ có một lần tiếp khách Mỹ đen. Sợ lắm ! Khi lần đầu trong đời nhìn thấy “cái gì” bự khủng khiếp, vòng ra ở phía trước đùi. Chua choa … ! Nói thật chứ đàn bà con gái Việt nam mình gặp Mỹ đen là có nước “chịu chết”. Nhưng không ai vào địa ngục, thì con Phương này vào thôi. Có lẽ nhờ “dày dặn phong sương” với ông Phan hay sao, tôi lại “hứng” gọn hết cái “đồ quỷ” đó mới lạ chứ. Thật không ngờ sức đàn hôi của cơ bắp phụ nữ lại có độ giản ghê hồn ! Nghĩ lại, nó cũng có một cái gì hay hay khi “tiếp” thằng Mỹ đen đó (báo hại tôi phải nghỉ hai ngày dưỡng … thương). Sau đó, chị em trong nhà cứ nhè tôi ra chọc hoài : “Sao ? Chơi Mỹ đen phế không ?”, tôi cười đáp: “Phế thì không biết. Hơi đau … nhưng đau sướng ! Tụi bây chưa chơi là coi như uổng một đời làm gái !”....