Truyện sex người lớn nỗi nhớ ngàn năm
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 7955
Chia sẻ:
- Bạn không tập trung chú ý!
Rachael than phiền hai lần khi Bảo ngồi trước máy vi tính của cô ấy. Cuối cùng cô ấy hỏi: “Anh ấy thấp và đen phải không?”
Cô ấy làm Bảo bất ngờ không cảnh giác. “Không, rất cao và da thì sáng”. Bảo đỏ bừng mặt “Mình không yêu, mình chỉ lo lắng cho người ta thôi”, Bảo cố chối.
Đêm hôm đó, nằm trên giường Bảo suy nghĩ lại việc buổi sáng. Trời bắt đầu mưa và Bảo tự hỏi ngủ trong thùng quần áo thì như thế nào. Bảo nghĩ là cũng ổn nếu có nhiều quần áo mềm ở dưới đáy. Nhưng thử tưởng tượng leo ra ngoài vào buổi sáng lạnh buốt, rồi sẽ làm gì cả ngày? Sẽ ăn gì đây?
Tại sao? Tại sao? Bảo lờ mờ hiểu ra câu trả lời. Bảo nhớ, một lần vào sinh nhật thứ 17 của Dave. Khi đó chúng Bảo rất thân nhau và Bảo gần như tin rằng hai chúng Bảo yêu nhau dù anh ấy vẫn chưa ngỏ lời. Bảo leo lên tầng hầm trên lầu của nhà Dave. Hai chúng Bảo đứng sau tấm ván và hôn nhau thắm thiết. Bảo quyết định tiến xa thêm khi bắt đầu kích thích Dave từ bên ngoài quần. Anh ấy cũng đã cởi lớp áo ngoài của Bảo.
Vừa lúc đó thì chị Sharon – chị của Dave và người yêu của chị ta – Marco bước vào. Hai người nhanh chóng khoả thân trong khi Bảo và Dave đứng như tượng đá khuất sau tấm ván. Sharon nằm dài xuống sàn. Hai tay chỉ để ngược lên đầu. Hai chân chị banh nhẹ ra, hơi cong cong lên và chờ đợi. Bầu ngực Sharon căng tròn và mọng ướt. Đó là điều mà Bảo khao khát. Bảo hơi xấu hổ khi nhìn thấy thân thể của Marco.
Marco nằm đè lên người Sharon. Anh bắt đầu nhích lên trên và Bảo nghĩ con cu anh ấy đang chọt vào trong âm đạo của Sharon. Sharon khẽ rên rĩ còn đáy quần Bảo thì hơi ươn ướt.
Đúng lúc đó ông Scott bước vào, tay cầm theomột sợi dây thừng. Sharon và Marco hốt hoảng. Dave vội đẩy Bảo lách ra miếng ván thủng và leo ra mái nhà. Chúng Bảo bám theo đường ống nước đi xuống trong khi phía trên lầu bắt đầu có tiếng thét của bà Scott và chị Sharon.
Dave đợi Bảo chui qua hàng rào rồi anh leo trở lại lên lầu. Kể từ sau đó trở đi. Dave không thân thiết với Bảo nữa mặc dù nhiều lần Bảo cố gặng hỏi.
Ngay từ bé, Bảo đã biết có gì đó không ổn trong gia đình nhà Scott. Bảo nghe một vài người nhiều chuyện đầu phố nói bà Scott bị ba tên xấu hãm hiếp chỉ 1 ngày sau khi làm lễ cưới với ông Scott còn chị Sharon thường xuyên bị ông bố xâm phạm. Nhưng bất chấp tất cả, Dave luôn là một chàng trai dễ thương. Sự việc càng tồi tệ bao nhiêu, anh càng tỏ ra dễ thương bấy nhiêu. Vậy điều gì đã khiến anh ấy bỏ đi?
- Thằng bé ấy được đấy. Nó biết cách tồn tại – bố Bảo nói khi thấy Bảo hay cặp kè với Dave. Nó kém may mắn hơn bất cứ ai ba biết, nhưng lúc nào nó cũng có kế hoạch cho tương lai.
Vâng kế hoạch, những ước mơ giúp Dave tồn tại. “Sang năm”, anh ấy hay nói với đôi mắt mộng mơ. “Năm tới anh sẽ có một trái banh da xịn” hoặc “Năm tới bố anh bảo sẽ có thêm tiền và gia đình anh sẽ ra bãi biển. Vâng, để nghỉ mát”
Rồi khi anh vào trung học, anh bảo với Bảo rằng “Sang năm anh sẽ học hết tất cả các bài khoa học vì anh muốn trở thành nhà môi trường học”. Đó là lí do Bảo thích viết các bài luận về môi trường.
Cho đến nay thì những ước mơ sang năm ấy không bao giờ thành hiện thực, Bảo suy nghĩ khi Bảo thiếp ngủ. Và năm nay cũng chẳng ra gì.
Mẹ ngạc nhiên khi thấy Bảo ngỏ ý muốn đi siêu thị cùng mẹ vào sáng chủ nhật. “Chỉ để bảo đảm mẹ mua nhiều đồ ăn thôi mà”. Bảo nhe hàm răng trắng tinh ra cười.
- Khoai tây chiên, bánh qui, nước ngọt chứ gì? Mẹ chắc phải rút thêm 100 đô từ Easybank – Mẹ Bảo thở dài.
- Và mua thêm đồ ăn cho mèo, à, cho em Lolly. Mấy bịch ngũ cốc. Bảo thêm vào.
Khi xe chạy ra ngoài, Bảo thấy bà Scott tưới một số chậu cây buồn tẻ ở ngoài hiên. Bà xoay lưng lại.
Bảo hỏi mẹ rằng bà Scott bị làm sao và mẹ bảo người ta nghĩ bà ta bị suy nhược khi Sharon bỏ nhà theo trai vào giáng sinh năm ngoái.
Bảo nhớ ra Marco – anh chàng lái xe tải. Bảo hơi xấu hổ khi nhớ đến thân hình của hắn.
- Không ai giúp bà Scott sao mẹ? Bảo hỏi.
- Ai dám? Mẹ Bảo chỉ nói có thế. Chúng Bảo đã từng bàn câu hỏi đó trước đây. Vâng, đừng dính dáng gì là an toàn hơn. Vậy mà Bảo đang dính vào.
Bảo chuồn ra khỏi siêu thị khi mẹ đang tính tiền hàng, và ngó quanh khu thương xá nhưng không thấy Dave đâu cả. Bảo không biết ban ngày anh ta đi đâu.
Sáng hôm thứ ba, Bảo tìm thấy Dave ở chính nơi Bảo không ngờ nhất – ngay tại sân sau nhà anh ta. Bảo đem bột ngũ cốt trộn thịt băm và một ít vụng bánh mì – mấy thứ con Thomas nhà Bảo chê – để cho Ginge. Bảo kêu meo meo đằng sau tấm cửa lưới và Ginge xuất hiện. Nó chén sạch mọi thứ đúng 10 giây. Sau đó thì nó mỉm cười với Bảo khi Bảo cúi xuống vỗ nó. Lúc đó Bảo nghe bên kia hàng rào có tiếng thì thầm. “Ê Jane!”
- Dave, Bảo thì thào đáp lại, anh làm gì ở đây?
- Anh về nhà tắm và thăm Ginge. Mẹ anh đang ở nhà thờ. Em qua đây đi, an toàn lắm. Mấy tiếng nữa ông già cũng chưa thức dậy đâu.
Bảo đẩy những tấm ván qua một bên như đã từng làm một năm về trước, bò qua rồi dẫn Ginge vào. Chúng Bảo dựa lưng vào hàng rào trong ánh nắng mùa thu ấm áp và từng chiếc lá vàng bắt đầu rơi rụng. Từ sân nhà Dave không thấy được mặt trời vì có những bụi cây che khuất nhưng nắng ấm luôn len được đến đây. Những mầm cây luôn vươn lên đón nắng, hệt như Dave vậy. Mèo Ginge dễ thương cuộn tròn trong lòng Dave khi chúng Bảo trò chuyện.
Lần này Dave muốn kể Bảo nghe tất cả. Mẹ anh gần như luôn bị hãm hiếp mỗi khi bố anh chung đụng với bà. Còn Sharon luôn tức tưởi dưới bàn tay của ông bố. Khi Sharon bỏ nhà, ông Scott ngày càng độc ác với vợ mình. Cuối cùng, một đêm, khi Dave cố bảo vệ mẹ, ông bố quay sang anh. Khi anh kể tới đoạn tồi tệ nhất, lúc ông bố đánh gục anh, gần như xâm phạm anh rồi tống cổ anh ra khỏi nhà không cho về nữa, anh ấy úp mặt vào bộ lông của Ginge và im lặng. Bảo phát bệnh về điều anh vừa kể.
- Anh muốn em biết là anh yêu em. Anh không thể nói lời này từ nhiều năm nay. Anh biết em cũng yêu anh nhưng em hãy quên anh đi. Em xinh đẹp và hiền lành. Gia đình anh không phải là chỗ của em.
Bảo nắm lấy tay Dave, ánh mắt Bảo cố trìu mến và nhìn anh ấy:
- À, chị Sharon trốn được rồi. Tại sao mẹ anh không bỏ đi luôn?
- Chuyện đâu đơn giản thế. Bà không có tiền và bạn bè. Biết đi đâu bây giờ?
- Nhà trú ẩn cho phụ nữ.
- Ừ, nhưng bà mất hết ý chí rồi, hoặc giả thì cũng chẳng còn là mấy. Bà giống như người máy. Không bao giờ nói chuyện, chỉ quét nhà, xếp dọn thứ này thứ kia và nấu đồ ăn.
- Và tưới mấy chậu cây nữa. Bảo thêm vào.
- Ừ, mấy chậu cây đó. Tuy vậy bà vẫn làm việc tốt. Bà để lỏng tấm ván trên tầng gác. Em nhớ chỗ đó mà. Anh có thể vào phòng anh từ chỗ đó.
Bảo ngạc nhiên: “Mẹ anh biết anh về sao?”
Anh ấy gật đầu
- Bà có để cho anh thức ăn, quần áo và vật dụng không?
- Không hẳn, có ngày trong nhà không có thứ gì để ăn.
Bảo nghĩ anh nói đúng. Bảo nhớ thỉnh thoảng Dave ăn sáng khoai tây nghiền trộn với nước sốt cà chua. Bảo hỏi anh ăn gì.
- Thứ này một ít, thứ kia một ít. Anh ấy nói xạo. Đúng là anh chàng Dave của ngày nào.
Bảo nhìn anh ta nghi ngờ “Anh không ăn cắp chứ”. Dave tỏ vẻ bị xúc phạm.
- Em cho là anh không tìm được cách nào khá hơn à? Anh ta hỏi. Rồi hệt như trò chơi, anh liệt kê các nguồn thức ăn. Bánh mì cũ hôm qua ở cửa hàng bán đồ ăn vặt. Hàng loại ra từ cửa hàng bán rau củ. Đổi đồ ăn bằng đổ rác cho họ. Bánh ngọt và bánh mì nướng quá hạn của Woolies.
“Em chỉ cần quen biết” Anh nói. “Và vì anh còn 18 tuổi nên được đi xe miễn phí. Các trung tâm thương mại ở Adelaide anh đều quen cả. Anh nghĩ khi mình trên 18 tuổi anh sẽ đi làm người mẫu”. Anh ấy cười cười....