Truyen SEX nguoi lon ao dai ngày xưa yêu dấu nay còn đâu
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 6722
Chia sẻ:
-Cho em nằm xuống… em chết mất…
Quân đã có khá nhiều kinh nghiệm với loại đàn bà đa tình như Thu nên Quân phải đánh trận càn quét cuối cùng trước khi Thu hồi sức. Vẫn xốc Thu, Quân tiến lại chiếc bàn giấy để thả Thu nằm tênh hênh trên cạnh bàn. Quân bóp trọn cả hai gò ngực của Thu rồi cong người ngửa mặt nhấp một cách thô bạo, không ngừng, không nghỉ. Chiếc bàn giấy nặng nề rung lên đùng đùng trong khi tay Thu quờ quạng gạt đổ cả mọi thứ xuống đất, Thu oằn oại cong cớn muốn thoát nhưng không thể nào làm cho Quân ngừng được, tóc Thu xoã tung uớt đẫm mồ hôi, mu nàng có lẽ sưng đỏ đau rát và dâm thuỷ tràn ra ướt đẫm cả hai đùi. Nàng mệt quá sức, sướng quá độ đau đớn tận cùng của cơn cuồng dâm đầy thú tính. Thu chỉ còn biết khi Quân chồm lên nhét vào chiếc miêng xinh sắn của nàng thì tinh khi bắn ra đầy cả mặt. Trận dục chiến lắng dịu từ từ, Quân bế Thu vào phòng, nhẹ nhàng lau mặt cho Thu rồi nằm cạnh cho Thu gối đầu. Quân thì thầm những lời yêu thương, vuốt ve Thu như để xoa dịu nỗi cô đơn của người đàn bà thưà thãi vật chất. Thu lịm dần vào giấc ngủ hạnh phúc… Trong giấc ngủ mê man, Thu mơ về một mai ấm gia đình……Nhẹ nhàng, Quân đặt Thu nằm ngay ngắn, nhón gót khép cửa…. Quân đang cố đóng trọn vai người chồng mà Quân mơ ước năm xưa nhưng trong lòng nhói lên một nỗi đau đớn ê chề….
Thu đi ra đi vào ngóng đợi, nàng mong Quân đến sớm, không phải để được mây mưa dù rằng nàng gọi phone hẹn Quân cũng như những lần gọi trước kia. Nhưng lần này Thu đã quyết định, Thu sẽ van xin Quân bỏ nghề để sống với nàng vĩnh viễn. Thu muốn Quân của riêng nàng, cứ nghĩ đến cảnh Quân ôm ấp những ngưòi đàn bà khác tự nhiên Thu cảm thấy tưng tức. Thu ghen !!! có thể vì Thu nhớ Quân, nhớ hương vị mồ hôi, nhớ những lời thầm thì yêu thương của Quân. Nàng cảm thấy hạnh phúc khi Quân ôm nàng trong lòng và ngồi thật yên lặng. Thu thèm những ngày cuối tuần có Quân đến để cùng nàng ăn cơm, để nàng được nhìn thấy Quân vẫn khoẻ mạnh sau những lần truy hoan nghề nghiệp. Thu muốn chăm sóc Quân. Thu muốn một mái ấm như những người đàn bà bình dân khác.Tiếng chuông reo, Thu bật dậy, vuốt sơ quần áo đi ra mở cửa…. không phải là Quân, thằng bé trao vội cho Thu một phong bì rồi vụt chạy. Thu ngẩn ngơ trở lại bộ Sa lông xé thư đọc… Mắt Thu nhạt nhoà, Thu khóc nức nở như trẻ con, đầu óc choáng váng, nàng chỉ loáng thoáng nhớ câu cuối cùng của Quân : “… Người đàn bà tôi yêu thương vô cùng đã chết từ hai năm về trước…. ”
Gian phòng vang nhẹ tiếc nức nở của Thu hoà lẫn tiếng nhạc vẫn lạnh lùng một cách tàn nhẫn… “… Tôi xin người cứ gian dối, nhưng xin người đừng lìa xa tôi…. ”
HếtĐã lâu rồi tôi chưa nghe lại giọng nói của Thảo anh, nàng phone cho tôi vì nàng mới chia tay với người yêu, cần người tâm sự. Giọng nàng vẫn còn hồn nhiên bé bỏng như ngày nào.
- Anh Nam, anh vẫn khỏe chứ ? Có rãnh không ?
- Khỏe, còn em ? Có chuyện gì ?
Nàng hẹn với tôi một bửa cơm tối thân mật vào một ngày giữa tuần để tâm sự với tôi về chuyện đổ vỡ của nàng.
Tôi quyết định dấu vợ để đi riêng với nàng. Lý do: bận việc công ty. Vợ tôi chẳng nghi ngờ gì cả.
Tôi ăn mặc chải chuốt thật đẹp đêm đó, một đêm lành lạnh của mùa Thu vừa đến. Điểm hẹn tại một nhà hàng Tàu cuối phố.
Tan sở, tôi vội vả đi ngay. Tới hơi sớm hơn giờ hẹn, tôi đảo một vòng sang sạp báo ở lòng lề đường. Chẳng có gì để xem cả ! Nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, tôi đến một quán cạnh đó để gọi tách phà phê nóng.
Tôi uống được nửa ly, Thảo anh xuất hiện. Nàng mặc chiếc áo trắng tay ngắn viền reng thật đẹp và cái váy đỏ tươi tắn. Tôi đón chào nàng bằng một cái ôm thân mật.
- Anh không lạnh à ? – Thảo anh nói.
- Nhờ tách cà phê nóng … – tôi đáp, cố tình cười duyên với nàng.
Truyen nguoi lon Tôi để cho Thảo anh chọn chỗ ngồi ăn. Nàng chỉ vào cái bàn khuất trong kẹt. Chúng tôi ngồi xuống. Nàng nhìn tôi, tôi nhìn nàng.
- Anh có vẻ đẹp trai hẳn lên – Thảo anh cười tươi nói.
- Thiệt không! Còn em vẫn đẹp như xưa, nhưng trông hơi tiều tụy – Tôi chấp tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
- Thất tình mấy tuần qua, không tiều tụy mới là chuyện lạ – Nàng sửa lại mái tóc bồng bềnh.
- Tóc em vẫn còn đẹp quá! – Tôi đắm đuối nhìn nàng.
- Anh sạo quá, cứ khen người ta hoài. Rành tánh nết anh quá … – Nàng e lệ đáp.
Tôi nhìn xoáy trong mắt Thảo anh. Nàng thật đẹp, nét đẹp diễm lệ với nụ cười má lúm. Hàm răng trắng tinh. Cái mũi cao cao vừa phải. Da sáng mịn. Để ý kỹ, thấy nàng đánh phấn hồng trên má, mắt nàng viền màu xanh nhạt, môi nàng bóng mọng đỏ tươi, làm tôi cứ chăm chăm vào khuôn mặt nàng. Bỗng nhiên tim tôi rộn ràng, nói năng ấp úng.
Chúng tôi gọi thức ăn và nước uống. Tôi cố tình cho nàng trọn quyền lựa chọn để tỏ sự ga-lăng của mình.
Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện. Thảo anh nói nhiều, tôi chỉ lắng nghe. Thỉnh thoảng tôi gắp thức ăn vào dĩa của nàng. Nàng kể rất nhiều chuyện về nàng và người bạn trai, phần lớn là trách móc và giận hờn, có chút chuyện riêng tư ân ái của hai người. Tôi an ủi nàng bằng hết khả năng, kinh nghiệm mình vốn có, cũng như khuyến khích nàng hãy trở về với người bạn trai nếu tình yêu của nàng vẫn còn đó. Để chứng anhnh sự độ lượng của mình (?).
Dưới ánh đèn vàng lãng mạn. Nàng khóc khi kể lại. Nước mắt rưng rưng đọng lại rèm anh làm cho nàng càng thêm đẹp. Tôi chia sẻ với nàng những điều phức tạp của tôi và vợ để nàng thấu hiểu sự va chạm trong cuộc sống lứa đôi, để nàng vơi đi sự giận hờn. Nàng có vẻ kính trọng tôi lắm!
Trả tiền. Khoác áo. Tôi mời nàng tới một quán nước gần đó để tâm sự tiếp. Sánh vai bên Thảo anh, tôi nhớ một thuở nào hò hẹn với vợ tôi. Thảo anh thật đẹp trong dáng người, cách cười, cách nói. Biểu lộ rất tính rất con gái, trầm nhã đoan trang.
Trong quán. Tôi gọi một tách cà phê nóng. Nàng kêu một ly sinh tố mãng cầu. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên căn bàn nhỏ. Xuyên qua kiếng cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Xe cộ vẫn còn tắp nập, nhưng người đi bộ bắt đầu thưa thớt.
Nàng tiếp tục câu chuyện buồn. Tôi kiên nhẫn lắng nghe, dã lã cho nàng vui bằng những câu dí dõm, pha trò. Nàng cười, tôi thấy lòng mình lâng lâng. Có chút tự hào.
- Chắc vợ anh thương anh nhiều lắm vì anh tếu quá ? – Nàng nheo mắt hỏi.
- Đúng nhưng cũng không đúng lắm. Có những chuyện vợ chồng cứ hục hặc nhau hoài, thày bói nói không hạp tánh.
- Anh cũng coi bói nữa sao ? – Thảo anh tròn xoe mắt nói.
- Anh biết coi tay đó !
Tôi nắm tay Thảo anh như một chuyện tình cờ. Bàn tay nàng mịn, ngón thon và dài.
- Số em sướng lắm, tay mềm, chỉ tay rõ nét, sức khỏe tốt, sống lâu … – Tôi chậm rãi rót từng câu vào tai nàng.
- Đường tình duyên của em lận đận lắm phải không ? – Thảo anh nhìn xuống bàn tay mình hỏi.
- Không – tôi đáp – số em khổ ban đầu nhưng sướng về sau, có chồng nuôi … nhưng coi chừng có hai đời chồng.
Tôi nhìn trong mắt Thảo anh ý nhị. Nàng cười thoáng và kéo tay về.
Trời dần khuya. Tôi lo đã quá trễ. Vợ trông. Nhưng ở bên Thảo anh, tôi cứ muốn nấn ná. Nàng cũng thừa hiểu tôi mến nàng....