Truyện Sex Ngậm vú cô nha sĩ chán chê rồi đè ra chơi
Đăng Admin
4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt xem: 11325
Chia sẻ:
– Này, sao anh không đi làm thám tử nhỉ?….
Quang làm tôi không nói gì được nữa vì choáng váng. Choáng váng bởi bàn tay dài và trắng của Quang đang mân mê con cu của tôi qua chiếc cửa quần, lâu lắm rồi tôi không bị kích dục như vậy. Con cu của tôi vươn mình ngay lập tức. Tôi kêu lên một cách bất lực nhưng khoan khoái
– Anh….. làm cài gì……vậy?
Quang cầm lấy tay tôi đặt lên cửa quần của Quang, con cu to dài 18 cm đúng như Quang nói đang ngọ ngoạy. Quang nói:
– Anh đoán đúng, đúng không?
Tôi như rơi khỏi không gian của mình và nhanh chóng rơi vào cảm giác đê mê khi Quang từ từ cởi quần của tôi ra. Tôi thấy nhộn nhạo hết cả người như mọi lần khi tôi phải thoát y trước người lạ. Con cu không được dài lắm của tôi cũng không làm Quang một chút xíu thất vọng mà ngược lại Quang bú liếm nó một cách mãnh liệt. Ôi, cái cảm giác nong nóng, ươn ướt này sao thật quen thuộc mà cũng xa lạ đối với tôi. Lâu lắm rồi tôi không có lại cảm giác này. Cảm giác sung sướng co giật khắp cơ thể của tôi khiến tôi không thể đứng được nữa. Tôi ngồi xuống cái ghế gần đó. Bàn tay tôi để trên cửa quần của Quang. Như một phản xạ trong cơn đê mê, tôi kéo khoá quần của Quang xuống, rồi cho tay vào lòn vào trong chiếc quần đùi của Quang. Rồi đến cái quần lót màu trắng của Quang. Tôi đã tiếp cận được với con cu nóng hổi của Quang. Nó đang rỉ nước. Con cu của Quang lớn và đẹp quá. Tôi không kiếm chế được dục vọng nữa. Tôi nhanh chóng kéo hằn quần của Quang xuống. Con cu to lớn và trắng đẹp của Quang hấp dẫn tôi. Thực ra nói về kích cỡ thì nó chỉ bằng người ấy của tôi thôi, nhưng nó trắng hơn nhiều. Tôi sóc lên vài cái rồi. Quang nói một câu:
– Mút cu cho anh đi
Câu nói đó giống hệt với câu nói mà người ấy đã nói với tôi trong đêm đầu tiên của chúng tôi. Tôi chợt bừng tỉnh. Mình đang làm cái gì thế này. Không, không được. Mình không thể làm thế. Tôi là người đàn ông duy nhất của người ấy. Người ấy chưa bao giờ fuck một boy nào khác ngoài tôi. Người ấy chỉ có fuck vợ mình và tôi là người thứ hai mà thôi. Người ấy đã chung thuỷ với tôi như vậy. Vậy mà tôi đã làm gì. Không, không được. Tôi đứng dậy rút cu ra khỏi miệng Quang. Và nói với Quang:
– Xin lỗi anh, em có bạn gái và em sắp lấy vợ rồi
Quang chưng hửng và tôi thấy Quang gần như bật khóc. Tôi cầm các thứ của tôi rồi để lại trên bàn 10 nghìn rồi nhanh chóng ra về mà cũng không cần lấy tiền trả lại. Tôi cũng đã bật khóc trên đường về nhà. Tại sao tôi vẫn không thể gạt người ấy ra khỏi đầu của tôi. Tôi lại bật khóc thêm một lần nữa nhưng may sao những cơn mưa phùn làm mặt tôi ướt nhèm nên cũng không ai biết là tôi đang khóc cả.
Tôi thực sự không biết phải làm gì với chính mình nữa, tôi không thể giữ người tôi yêu nhất ở bên mình. Mà tôi cũng không hấp dẫn phụ nữ như là người ấy của tôi để có thể yêu một cô gái nào đó để rồi lấy cô ấy làm vợ. Đã vậy, tôi cũng không thể chung chạ thêm với một boy nào nữa vì thực sự tôi không muốn phản bội lại người ấy của tôi. Bởi dù người ấy của tôi đã lấy vợ và không còn ở bên tôi đi chăng nữa thì chắc chắn một điều tôi là người đàn ông duy nhất được hôn lên đôi môi anh ấy, được mút cu và được làm tất cả những điều mà những đôi tình nhân đã làm với anh ấy mà thôi, không có người thứ hai. Anh ấy phải lấy vợ như là một nghĩa vụ với gia đình và dòng họ của mình chứ còn anh ấy chỉ có yêu một mình tôi thôi. Vì vậy tôi không thể trách mà cũng không thể nghĩ là anh ấy đã phản bội tôi. Nên tôi cũng không thể phản bội anh ấy. Dù anh ấy đã đi rất xa, vào tận trong thành phố Hồ Chí Minh rồi. Tôi ở đây có vụng trộm với ai thì anh ấy cũng không thể biết. Nhưng không hiểu sao tôi không đủ nhẫn tâm để phản bội anh ấy. Sao tôi khổ đến vậy nhỉ. Tôi phải làm gì bây giờ, cứ vậy tôi đã khóc trên suốt con đường về nhà. Khi chúng tôi yêu nhau, chúng tôi biết trước sẽ có cái ngày này nhưng không thể cưỡng lại con tim của mình. Tại sao ông trời đã để cho chúng tôi gặp nhau, đã yêu nhau mãnh liệt đến vậy, đã se duyên cho chúng tôi vậy tại sao lại bắt hai chúng tôi làm con trai thế này. Giá như mộttrong hai bọn tôi mà là con gái thì mọi chuyện đã quá dễ dàng. Hoặc chí ít hãy để chúng tôi sinh ra trên đất Mỹ hay Tây Âu nào đó thì chúng tôi cũng có thể ở với nhau được. Đằng này…. thật tình. Đời tôi có nhiều điều éo le và ngang trái lắm kể từ khi tôi sinh ra đến giờ, nhưng tôi vẫn luôn lạc quan, vẫn luôn yêu đời, vì nghĩ ông trời lấy của tôi cái này thì sẽ bù cho tôi một cái khác. Nhưng đến chuyện yêu đương thì đúng là tôi không còn sự kiên nhẫn đó được nữa. Tôi bắt đầu cảm thấy uất hận thay cho cuộc đời của mình.
Tôi về đến nhà ăn vội một bát cơm rồi nằm bẹp trên giường. Nghĩ ngợi mông lung, nhớ đến người ấy, nhớ đến Xuân, nhớ đến Michael gã Sở Khanh trên mạng. Rồi lòng tôi cảm thấy buồn quá. Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Trong cơn mơ tôi cũng nhìn thấy người ấy, đang khoả thân và thủ dâm trước mặt tôi. 4h sáng tôi đã phải dậy thay cái quần đùi và quần lót ướt nhèm tinh trùng của mình. Kể từ khi tôi xa người ấy đến giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn phải bị xuất tinh ngoài ý muốn như vậy mỗi khi tôi mơ thấy người ấy và những giây phút vui vẻ của chúng tôi.
Sáng này là một buổi sáng Chủ Nhật, như mọi lần là tôi ngủ nướng đấy nhưng hôm nay làm sao tôi ngủ được bây giờ. Nên tôi dậy khá sớm, ăn một bữa sáng rồi ra nơi tôi đang làm tình nguyện viên ở đó. Tôi tưởng hôm nay văn phòng không có ai, nên tôi định vào để chat chit đôi chút đồng thời mở một vài trang web gay lên để xem xét một chút. Nhưng sao hôm nay ông Larry lại có mặt tại văn phòng. Thế là kế hoạch của tôi bị phá sản. Nhưng ông ấy là người nước ngoài nên tư duy rất thoáng và dễ tính không khó tính như mấy mụ sếp phó ở đây. Nên tuy không thể xem web gay được nhưng chat chit thì vô tư nên tôi ngồi đó mở máy tính lên và chat đôi chút. Đang chat thì có hai cô bé của nhóm Ước Mơ Xanh ngó nghiêng ở ngoài cửa. Tuy tôi không biết tên 2 cô bé này nhưng tôi cũng đã có biết mặt. Vì hôm Giáng Sinh vừa rồi, nhóm Ước Mơ Xanh phối hợp với văn phòng nơi tôi làm việc tổ chức buổi mừng Giáng Sinh cho người khuyết tật nên tôi có biết họ. Tôi chạy ra hỏi:
– Hôm nay đến đây có việc gì vậy?
– Ơ, em tưởng hôm nay nhóm Ước Mơ Xanh họp ở đây chứ? Họp mấy giờ vậy anh?
– Ơ, anh không biết. Anh có ở nhóm này đâu mà biết. Thôi, em vào chờ mọi người một chút vậy.
– Cảm ơn anh
– Uh, để anh vào nói với ông Larry một tiếng
Tôi tiến vào chỗ ông Larry:
– Excuses me. There’s a meeting of Green Dream Group here. So could they sit in here a little to wait? (Xin lỗi, nhóm Ước Mơ Xanh có buổi họp ở đây. Liệu họ có thể ngồi đây để đợi một chút được không ạ?)
– Yes, of corse (Tất nhiên là được rồi)
– Thank you (Cảm ơn)
– You’re welcome (Không có gì)
Hai cô bé có vẻ thán phục vì tôi có thể nói chuyện được với người nước ngoài nên thốt lên:
– Tiếng Anh của anh siêu thế?
– Ối giời em ơi, thế mà các chị ở đây còn chê anh dốt tiếng Anh đấy em ạ?
– Trời, chẳng nhẽ đòi anh nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ nữa chắc
– Chính xác là như vậy đó em. Làm ở các tổ chức nước ngoài thì phải nói tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ thật đấy chứ.
– Eo ơi, thế thì học đến bao giờ mới siêu như thế được.
– Cứ học hỏi dần dần thôi
– Đây là nick của anh à? Lâm lùn 150 à? Nick nghe hài nhỉ?
– Uh, anh lùn thật mà
Tôi tắt vội bức email mà tôi đang reply cho một độc giả đọc truyện gay của tôi vì tôi không muốn để ai biết tôi có quan hệ với giới này cả. Thế là một trong hai cô kêu lên:
– Thư người yêu hay sao mà bí mật thế...